Nhan Nhã Tịnh ghét nhất bị người quấy rầy lúc mình ngủ.
Giờ cô ngủ đến mơ màng, mộng đẹp bị người ta quấy rầy cắt ngang, trong mơ cô đang nhiệt tình ôm hôn anh Lưu đến nơi rồi, vậy mà âm thanh này lại chọc cho cô làm cách nào cũng không hôn được anh Lưu.
Không hôn được anh Lưu, Nhan Nhã Tịnh khó chịu vô cùng, giọng nói cũng có vài phần nóng nảy.
Cô dùng sức tránh khỏi vòng tay Lưu Thiên Hàn, gương mặt nhỏ nhắn buồn bực nhăn thành một đoàn: “Anh Lưu, anh bị ngố thật đấy à! Đêm nay ngoài anh ra thì…”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi là Lưu Gia Thành!”
Nghe được giọng nói trầm thấp lạnh băng lại đầy lửa giận của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Nàng mất sức nỗ lực mở to mắt, đúng là thấy Lưu Thiên Hàn đang âm trầm lạnh lùng nhìn mình chăm chú.
Nhan Nhã Tịnh yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời không tài nào nghĩ được từ ngữ gì để hình dung vẻ mặt anh lúc này.
Vừa tức giận, vừa nóng nảy, lại đau đớn, còn có vẻ tự giễu không thể diễn tả.
Nhiều tình cảm phức tạp như vậy hỗn tạp trên gương mặt anh, càng như phủ thêm một lớp băng cho gương mặt vốn đã lạnh lùng của anh, cho dù dùng lửa đốt cũng không thể hòa tan.
Nhan Nhã Tịnh chột dạ nuốt nước miếng, sao tự nhiên vẻ mặt anh Lưu lại trở nên đáng sợ thế?
Quan hệ của hai người trước khi cô ngủ vẫn tốt lắm mà?
Anh quỳ một gối xuống đất cầu hôn với cô, hơn nữa tối nay cô còn được ăn thịt.
Ăn đến đau cả eo.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy thời khắc này anh Lưu không nên trưng ra vẻ mặt ăn thịt người như thế. Cô cẩn thận vòng lấy cổ anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh Lư... Anh hai, anh sao vậy? Anh khó chịu ở đâu à?”
Sao trông mặt anh cứ như táo bón thế!
Chắc không phải nửa đêm đi nhà xí lại bị táo bón, cảm thấy khó chịu đấy chứ?
“Ha!”
Giọng nói lạnh lẽo khiến nhiệt độ trong phòng thoáng cái hạ xuống vài độ, Nhan Nhã Tịnh vô thức kéo sát chăn trên người, phát hiện lông tơ toàn thân dựng đứng lên từ bao giờ không rõ.
“Nhan Nhã Tịnh, vừa rồi… cô định gọi tôi là anh Lưu đúng không?”
“Anh hai...”
Nhan Nhã Tịnh không ngờ Lưu Thiên Hàn bỗng nhiên nói như vậy, nhất thời thật sự không biết nên trả lời sao cho phải.
Nhan Nhã Tịnh cố gắng nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Lúc cô ngủ là thời điểm mất đề phòng nhất, chắc không phải cô nói mớ gì chọc anh Lưu tức giận đấy chứ?
Không đúng, hình như vừa rồi lúc cô ngủ có mơ thấy mình đối thoại với anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh vắt hết óc mà nghĩ, cuối cùng nhớ được vài đoạn nội dung đối thoại giữa mình và Lưu Thiên Hàn.
Hình như anh hỏi cô người ở cùng cô đêm nay là ai.
Cô trả lời thế nào ấy nhỉ?
Hình như cô nói: ‘Anh Lưu, anh bị ngố thật đấy à? Đêm nay ngoài anh ra thì…’
Bởi vì cô bị Lưu Thiên Hàn cắt ngang nên còn chưa nói cho hết lời, nhưng dù vậy câu trả lời này của cô đã xác nhận người làm với cô tối nay là anh Lưu.
Hiện tại điều mà Lưu Thiên Hàn bận tâm nhất chính là cô coi anh là thế thân của anh Lưu. Cô lại mơ màng nói ra lời này, anh không tức giận mới lạ!
Tự mình tạo nghiệt thì đương nhiên phải tự mình giải quyết.
Nhan Nhã Tịnh yên lặng le lưỡi, định dỗ dành anh chàng ghen tuông này.
Cô càng thêm lấy lòng ôm cổ Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, anh đừng giận được không? Nếu em chọc anh không vui thì em xin lỗi. Anh hai, nếu giờ anh còn khó chịu thì anh có thể đánh em!”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh tươi cười xinh xắn vươn lòng bàn tay về phía Lưu Thiên Hàn.
Lòng bàn tay cô gái trắng nõn nhẵn nhụi, còn phiếm màu hồng khỏe mạnh.
Nếu trước hôm nay, nhìn thấy bàn tay nhỏ đáng yêu như vậy, Lưu Thiên Hàn chắc chắn sẽ cẩn thận nắm lấy, yêu thương hết mực.
Nhưng lúc này, cô càng lấy lòng, anh sẽ chỉ càng cảm thấy châm chọc.
Mọi chuyện đêm nay đâm thẳng vào tim anh, rất đau đớn. Kể cả anh muốn lừa mình dối người, giả vờ yên bình cũng không được.
“Nhan Nhã Tịnh, cô vẫn định dùng tôi làm thế thân của Thiên Hàn nữa à?”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng gỡ Nhan Nhã Tịnh khỏi người mình: “Đáng tiếc, Lưu Gia Thành này không có sở thích làm thế thân của người khác!”
Lưu Thiên Hàn sức lớn, Nhan Nhã Tịnh lại đang đau thắt lưng, bị anh vung ra làm lưng cô càng đau hơn.
Nhưng dù toàn thân đau như muốn rời thành từng mảnh, cô vẫn lồm cồm bò dậy đi tới trước mặt Lưu Thiên Hàn.
Cô ôm lấy cánh tay anh, tựa như cún con sợ bị người ta vứt bỏ: “Anh hai, em thật sự không coi anh là thế thân của anh Lưu! Em thích anh thật mà! Em muốn ở bên anh đến khi đầu bạc.”
“Anh hai, đừng giận em nữa được không? Anh không thích chỗ nào thì em đều có thể sửa hết. Anh hai, em chỉ muốn ở bên anh.”
Lời này của Nhan Nhã Tịnh nghe rất êm tai, nếu trước đêm nay nghe được lời này, Lưu Thiên Hàn nhất định sẽ cảm động đến nỗi không thể kìm chế, hận không thể đào tim mình ra dâng cho cô.
Nhưng lúc này biết được chữ cái khắc ở mặt trong lắc tay và đáp án do chính miệng cô nói ra, toàn bộ hành vi lấy lòng của cô chỉ khiến anh cảm thấy ghê tởm.
Cái cô gọi là muốn bên anh đến lúc đầu bạc, cái mà cô lưu luyến cũng chỉ là gương mặt giống Thiên Hàn như đúc này của anh thôi!
“Nhan Nhã Tịnh, thứ tôi không thích nhất chính là cô. Cô nói xem, cô còn sửa thế nào bây giờ?”
Giọng nói lạnh nhạt mang theo vẻ châm chọc từ tận linh hồn. Lưu Thiên Hàn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh thoáng cái trắng bệch như tờ giấy, mỉa mai cười nói: “Nhan Nhã Tịnh, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi ghê tởm nữa!”
“Anh hai, anh có ý gì?”
Nhan Nhã Tịnh trợn trừng hai mắt, bởi vì trái tim đau đớn kịch liệt nên môi cũng không nhịn được mà run rẩy.
Cô run run dồn sức nắm lấy tay Lưu Thiên Hàn, gần như phải dùng hết sức lực cả người mới có thể nở nụ cười cứng ngắc.
“Anh hai, anh đang đùa với em đúng không? Sao em có thể không xuất hiện trước mặt anh được! Tối hôm nay anh cầu hôn em, chúng ta sắp cưới rồi cơ mà! Chúng ta cũng hứa sẽ bên nhau cả đời đến khi tóc bạc rồi!”
Lưu Thiên Hàn không đáp lại ngay, anh trầm mặc vài giây rồi mới chợt niết cằm Nhan Nhã Tịnh, hai tròng mắt đỏ đậm như thú hoang, mang theo sự tàn nhẫn và oán hận như rơi xuống Địa Ngục.
“Nhan Nhã Tịnh, nhìn cho kỹ vào!”
“Tôi không phải Thiên Hàn! Cho dù gương mặt giống nhau như đúc thì tôi cũng không phải Thiên Hàn!”
“Người cô muốn bên nhau cả đời đến khi đầu bạc là Thiên Hàn! Chứ không phải Lưu Gia Thành này! Lưu Gia Thành này có hèn mọn hơn nữa cũng sẽ không làm thế thân của Thiên Hàn đâu!”
“Ha!”
Nụ cười của Lưu Thiên Hàn ngày càng rét lạnh, ngày càng châm chọc: “Nhan Nhã Tịnh, làm chuyện đó với tôi còn phải cưỡng ép mình tưởng tượng tôi là Thiên Hàn. Nhan Nhã Tịnh, một bên lấy lòng tôi, một bên nhung nhớ Thiên Hàn, cô có mệt hay không!”
“Nhan Nhã Tịnh, lúc làm tình với tôi cô vẫn luôn cắn chặt môi, không rên một tiếng. Có phải cô sợ bất cẩn hô tên Thiên Hàn không?”
“Nói!”