Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 560: Chương 560: Anh hai em chỉ thích anh




Lưu Thiên Hàn, "..."

Lưu Thiên Hàn từng nghĩ qua về phản ứng của Nhan Nhã Tịnh, anh cảm thấy, cô có thể sẽ tự biện giải cho mình, cô cũng có thể sẽ trực tiếp thừa nhận mối quan hệ giữa cô và Thẩm Quyện.

Nhưng làm thế nào anh cũng không nghĩ tới, Nhan Nhã Tịnh sẽ trực tiếp hôn anh.

Cái cô gái nhỏ này, sao lại ra bài hoàn toàn không theo lẽ thường thế này chứ!

Lưu Thiên Hàn cao quý lãnh diễm hừ hừ một tiếng, anh cái người này, trước giờ đều là ăn mềm không ăn cứng, Nhan Nhã Tịnh đối với anh như vậy, một bụng tức giận của anh đều không phát ra được.

Nhan Nhã Tịnh thấy lông vốn dựng ngược của người nào nó đã được vuốt xuôi, cô đáng thương tội nghiệp lại chân thành mà nhìn anh, hận không thể móc trái tim của mình ra cho anh xem, để anh xem xem, cô có bao nhiêu yêu thích quý trọng anh.

"Anh Hai, em với Cậu Thẩm thật sự không phải như anh nghĩ đâu. Em cũng không biết tại sao anh lại cho rằng em với anh ấy hôn nhau, nhưng thật sự là em không có hôn anh ấy."

Nhan Nhã Tịnh nghĩ nghĩ, cô hạ mềm giọng nói tiếp, "Anh Hai, có phải do vấn đề về góc độ hay không, nên anh nhìn nhầm rồi?"

Mắt cá chân càng lúc càng đau, nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn cố chống đỡ từng bước từng bước tiến đến gần Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, em sẽ không hôn người đàn ông khác, em chỉ thích anh thôi!"

Hừ!

Cơn giận trong lòng Lưu Thiên Hàn vẫn như cũ chưa nguôi hết, tiếp tục duy trì cao quý lãnh diễm.

"Anh Hai, hôm nay Cậu Thẩm đã giúp em giải vây, khiêu vũ với anh ấy chỉ là phép lịch sự xã giao thôi, Anh Hai, nếu anh không vui, về sau em sẽ giữ khoảng cách với Cậu Thẩm, anh đừng tức giận nữa có được không?"

Nhan Nhã Tịnh nhận thấy thái độ của Lưu Thiên Hàn dường như đã mềm xuống, cô vươn ra bàn tay nhỏ mềm mại, nịnh nọt ôm lấy cánh tay anh, "Anh Hai, sau này những việc mà anh không thích, em đều sẽ không làm. Anh Hai, chúng ta đừng chia tay có được không?"

"Nhan Nhã Tịnh, cô thích tôi? Cô thích tôi cái gì?" Lưu Thiên Hàn cười tự giễu, "Thích gương mặt giống hệt Thiên Hàn này của tôi?! Nhan Nhã Tịnh, nếu là như vậy thì xin lỗi, tôi còn thực không có loại yêu thích đặc biệt như thích đi làm thế thân cho người khác!?

Nhan Nhã Tịnh không lập tức nói chuyện, cô chỉ vươn tay, tỉ mỉ vuốt ve theo hình dáng lông mày của Lưu Thiên Hàn, nhìn cô si mê nhìn chằm chằm mặt anh, tâm trạng của Lưu Thiên Hàn càng thêm cáu kỉnh.

"Nhan Nhã Tịnh, bỏ cái tay bẩn của cô ra!"

"Anh Hai, anh không phải là thế thân của ai cả!"

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cứ phải giải thích vấn đề này hết lần này đến lần khác khiến cô thật bất đắc dĩ, nhưng vì mối quan hệ của hai người bọn họ, Nhan Nhã Tịnh vẫn phải tiếp tục giải thích, "Anh Hai, em chính là thích anh mà!"

"Hừ!"

Lưu Thiên Hàn cười lạnh, anh từng chút một gỡ tay Nhan Nhã Tịnh đang ở trên người anh xuống, "Nhan Nhã Tịnh, lời cô nói, một chữ tôi cũng không tin!"

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng xoay người, anh vừa lên xe thì phát hiện thân hình Nhan Nhã Tịnh lảo đảo một cái, không kiểm soát được mà ngã ra đất.

Anh biết, anh không nên để ý đến sống chết của cái người phụ nữ chỉ coi anh thành thế thân của em trai anh này, nhưng thấy điệu bộ đau đớn đó của cô, anh vẫn không tự kiềm chế được mà lao đến trước mặt cô.

"Nhan Nhã Tịnh, cô cái người phụ nữ này, cô lại định chơi trò gì!"

Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt, nước mắt ầng ậng, "Anh Hai, em không cẩn thận lại bị trẹo mắt cá chân rồi."

Bên ngoài biệt thự có đèn, Lưu Thiên Hàn cúi đầu nhìn, quả thật, mắt cá chân vốn nhỏ nhắn tinh tế của Nhan Nhã Tịnh đã đã xưng đỏ một cục lớn.

"Nhan Nhã Tịnh, kiếp trước tôi nợ cô chắc!"

Nghe thấy Lưu Thiên Hàn thấp giọng rủa thầm, Nhan Nhã Tịnh thiếu chút bật cười ra tiếng, cô liền biết, anh sẽ không tuyệt tình với cô như vậy đâu.

Nhưng vì khiến anh hồi tâm chuyển ý, cô vẫn tiếp tục bày ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp, "Anh Hai, em đau quá! Em không đứng dậy được!"

"Đáng chết!"

Tuy khắp người lạnh lùng âm trầm, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn đành chấp nhận số phận ôm ngang Nhan Nhã Tịnh lên.

Sao anh không trực tiếp ném cái cô gái nhỏ này xuống cống cho rồi!

"Anh Hai, chúng ta như này tính là làm lành rồi đúng không?" Nhan Nhã Tịnh được chân lân đến đầu, thăm dò hỏi.

Anh không đánh gãy chân cô cô liền nên cảm tạ trời đất, làm lành cái rắm ý!

"Anh Hai, nếu anh không nói chuyện, em liền coi như chúng ta đã làm lành nha, anh vẫn là bạn trai của em."

"Câm miệng!"

Mục đích của Nhan Nhã Tịnh đã đạt được, cô biết thân biết phận ngậm miệng, chỉ cần không chia tay, muốn cô biến thành câm cũng không sao, câm miệng thì câm miệng thôi!

Đến cùng, Nhan Nhã Tịnh cũng không phải là câm thật, không cách nào nhịn suốt mà không nói chuyện được.

Khi Lưu Thiên Hàn bế cố vào phòng cô, cô lại thăm dò hỏi lại một lần, "Anh Hai, chúng ta bây giờ thật sự không chia tay, đúng không?"

"Nếu em muốn chia tay, thì như em muốn!" Lưu Thiên Hàn tức đến muốn quăng chết cái người phụ nữ này, nhưng nhìn mắt cá chân xưng đỏ của cô, anh đau lòng, làm thế nào cũng không quăng xuống được.

Ánh đèn bên ngoài biệt thự có chút mờ tối, vết xưng đỏ trên mắt cá chân cô còn không thấy rõ như vậy, bây giờ dưới ánh đèn trong phòng, vết thương trên mắt cá chân cô đặc biệt chói mắt đáng sợ.

Cô phải ngốc đến mức nào, mới làm cho bản thân mình biến thành thế này!

Lưu Thiên Hàn bực bội lấy hòm thuốc của cô lại, tìm thuốc cao, cẩn thận từng chút bôi thuốc cho cô.

Nhan Nhã Tịnh cười đến mi mắt cong cong, hây, thật tốt quá, cô với Anh Lưu không chia tay nữa!

Vốn dĩ cô còn cảm thấy mắt cá chân rất chi là đau, bây giờ, một chút cũng không thấy đau nữa, trong lòng ngọt ngào ngọt ngào như vậy, chút đau đớn này trên cơ thể thì tính là gì chứ!

Nếu đã không chia tay, Nhan Nhã Tịnh liền có thể tiếp tục rúc trong lòng anh làm nũng chơi xấu, cô cọ cọ lên người anh, "Anh Hai, anh có thể đừng luôn tức giận với em được không?"

"Anh nói anh lớn lên đẹp như vậy, cười lên một cái vui tai vui mắt bao nhiêu! Anh luôn tức giận, đúng là lãng phí giá trị nhan sắc mà! Phung phí thịnh thế mỹ nhan của anh như vậy, anh đây gọi là không có trách nhiệm! Cho nên Anh Hai, anh nên cười nhiều với em."

Nhìn đi, cái người phụ nữ tức chết người không đền mạng này còn làm nũng kìa, khiến anh muốn phát giận cũng không phát ra được.

Lưu Thiên Hàn chấp nhận số phận mà nghĩ, thôi vậy, anh một nam tử hán đại trượng phu, không so đo với một cô gái nhỏ, ai bảo anh lòng dạ rộng rãi khoan dung chứ!

Anh cũng nghĩ, tin cô thêm một lần nữa, tin rằng trong lòng cô có anh, cho dù không khắc sâu trong lòng cô như em trai anh, nhưng anh vẫn còn thời gian cả một đời, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ hoàn toàn chiếm trọn trái tim cô.

Lưu Thiên Hàn vốn đang chăm chú bôi thuốc cho Nhan Nhã Tịnh, bỗng anh cảm thấy lòng bàn tay ấm áp.

Cô đang nhìn anh, mi mắt như vẽ, khoé miệng cong cong, cười như một yêu tinh câu hồn đoạt phách, "Anh Hai, chúng ta sinh một đứa con đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.