Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 561: Chương 561: Tội trạng của anh lưu không thể nhịn




Nói đúng ra thì bây giờ Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa có ý định sinh đứa thứ ba, cô cảm thấy, hai đứa con không ít không nhiều, vừa đủ.

Đời này của cô, có An Bảo và An Mỹ là đã rất vừa lòng thoả nguyện rồi.

Cô nói lời này với Lưu Thiên Hàn, thuần tuý là muốn dụ anh tán tỉnh anh thôi!

Quả thật, nghe thấy lời này của Nhan Nhã Tịnh, cả người Lưu Thiên Hàn đều căng cứng cả lên.

Bàn tay to lớn của anh, đang đặt trên mắt cá chân nhỏ nhắn tinh tế của Nhan Nhã Tịnh, một bàn tay khác thì đang nâng bàn chân của cô, vốn dĩ trên người anh đã đủ nóng rồi, giờ nghe Nhan Nhã Tịnh muốn cùng anh sinh con, anh càng cảm thấy bản thân mình nóng đến muốn bốc cháy.

Đầu óc Lưu Thiên Hàn bị thiêu đốt đến trắng xoá một mảnh, anh vô thức buông bỏ một bàn chân như ngọc trong tay, muốn để bản thân mình hơi bình tĩnh lại một chút, ai ngờ, Nhan Nhã Tĩnh đang ở trên người anh vốn ngồi không vững, anh vừa buông tay, Nhan Nhã Tịnh trực tiếp từ trên người anh ngã lăn xuống.

Mãi sau Lưu Thiên Hàn mới ý thức được là Nhan Nhã Tịnh bị anh làm ngã ra mất rồi, liền vội vươn tay, muốn kéo cô về lại trong lòng, nhưng động tác của anh vẫn bị chậm nửa nhịp, cơ thể Nhan Nhã Tịnh đã nặng nề ngã xuống đất, mặt của cô, còn tiến hành một lần tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

Nhan Nhã Tịnh bị quăng ngã đến ngây người, cô xinh đẹp như vậy dịu dàng như vậy dụ dỗ anh, còn anh thì sao?

Anh trực tiếp quăng ngã cô!

Cơ thể đau, trong lòng càng uất ức, đời này của cô chỉ dụ dỗ qua một người đàn ông là anh, còn chưa thành đã chết, không thể nhịn được!

Nhìn thấy bàn tay vươn tới của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh tức tối trực tiếp một tát đánh văng, cô tức thở hồng hộc nằm bò dưới đất, cô thà ôm ấp sàn nhà, cũng không muốn ôm ấp cái tên đàn ông thối không hiểu phong tình.

Từ ngày đầu tiên gặp lại Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn âm thầm nghĩ cách muốn dụ anh lên giường.

Cô muốn xác định chắc chắc quan hệ giữa bọn họ, để anh dù muốn đổi ý cũng không có cơ hội.

Nhưng mà hiện giờ...

Hừ!

Còn sinh con cơ đấy!

Anh đều quăng ngã cô rồi, sinh quả bóng ý!

Đây là lần thứ mấy anh quăng ngã cô rồi? Hừ!

Nhan Nhã Tịnh tức giận nghĩ, loại đàn ông không hiểu phong tình này, nên phải cả đời cô độc! Cả đời cô độc!

"Nhan Nhã Tịnh..."

Lưu Thiên Hàn nhìn thấy gương mặt nhỏ tức phụng phịu của Nhan Nhã Tịnh, anh biết là cô giận rồi, nhưng anh sống bao nhiêu năm nay, còn thật không biết phải dỗ dành phụ nữ thế nào.

Anh chỉ biết vụng về vươn tay, giải thích với Nhan Nhã Tịnh, "Nhan Nhã Tịnh, vừa rồi anh không phải cố ý, anh..."

"Anh Hai, anh không cần giải thích!" Nhan Nhã Tịnh tức thở hồng hộc trừng mắt với anh, giống như một con thú nhỏ bị nhổ lông vậy, "Em biết anh không muốn sinh con với em, anh cũng không muốn chạm vào em! Anh không muốn chạm vào em thì cứ nói thẳng, làm gì mà phải quăng ngã em?!"

"Có thể anh cảm thấy da mặt em khá dày, nhưng em cũng cần mặt mũi! Anh yên tâm, anh không muốn chạm vào em, em tuyệt đối sẽ không cưỡng ép làm khó! Cả đời này, chúng ta yêu đương theo kiểu Platonic đi!"

Nói đoạn, Nhan Nhã Tịnh tính bò dậy từ dưới đất, có khí phách một lần, gạt Lưu Thiên Hàn qua một bên, để anh sâu sắc kiểm điểm một lần lỗi lầm của bản thân.

Yêu đương kiểu Platonic...

Khoé miệng Lưu Thiên Hàn co giật mấy cái, trước kia anh còn thật tính Platonic cả đời với Cung Tư Mỹ, nhưng trước mặt Nhan Nhã Tịnh, anh vẫn đúng thật không thể Platonic nổi.

Đối với Cung Tư Mỹ, bất luận cô ta có bày tỏ hảo cảm thế nào, anh cũng không có một chút xúc động muốn chạm vào cô ta nào, nhưng Nhan Nhã Tịnh, cho dù nhìn thấy bộ dạng tức giận này của cô, anh đều muốn đè cô xuống dưới thân, hung hăng xoa nắn.

Nhan Nhã Tịnh bò dậy mấy lần, mắt cá chân càng đau, mãi không thể từ dưới đất bò dậy nổi.

Cú ngã vừa nãy vốn dĩ đã đủ mất mặt rồi, bây giờ lại bò ở dưới đất không dậy nổi, Nhan Nhã Tịnh thẹn quá hoá giận.

Cô dứt khoát không thèm cố gắng từ dưới đất bò dậy nữa, trực tiếp xoay người, tiếp tục nằm bò trên sàn, đưa cho Lưu Thiên Hàn một bóng lưng tức tối.

Lưu Thiên Hàn bất đắc dĩ thấp giọng cười, anh tốt tính nửa quỳ dưới đất, nhẹ nhàng cẩn thận ôm Nhan Nhã Tịnh vào lòng.

Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo hừ hừ một tiếng, muốn giãy ra từ trong lòng Lưu Thiên Hàn, nhưng sức lực của Lưu Thiên Hàn rất lớn, anh căn bản cũng không để cô có cơ hội giãy ra, giãy đến cuối cùng, cô cũng chẳng còn bao nhiêu cáu kỉnh nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Sau khi xác nhận bọn họ không chia nay, lá gan của Nhan Nhã Tịnh lớn hơn trước không ít, lại thêm trong lòng cô tức giận, cô một mực xị mặt, không cho Lưu Thiên Hàn sắc mặt tốt.

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh, liệt kê từng tội trạng một của Lưu Thiên Hàn.

Chia tay với cô, cô làm bữa sáng cho anh, anh còn lạnh nhạt châm biếm.

Kéo số điện thoại của cô vào black list, xoá kết bạn, bây giờ lại còn quăng ngã cô xuống đất, hành vi ác liệt như vậy, không thể nhịn!

"Hừ!"

Nhan Nhã Tịnh ngoảnh mặt qua một bên, tức đến không muốn nhìn Lưu Thiên Hàn thêm một cái nào nữa.

"Nhan Nhã Tịnh, vừa rồi anh thật không cố ý muốn làm ngã em, anh là bị lời em nói doạ tới..."

"Em biết, anh là sợ em động tay động chân chiếm hời của anh chứ gì? Anh yên tâm, em là người nói lời giữ lời, nói yêu đương kiểu Platonic thì chính là yêu đương kiểu Platonic, cả đời này em sẽ không chạm vào anh thêm một cái nào nữa!"

Lưu Thiên Hàn vẫn đang ôm cô, Nhan Nhã Tịnh ghếch cằm, khí thế mười phần nói, "Anh Hai, bỏ em ra đi! Chúng ta bây giờ là yêu đương kiểu Platonic đấy, anh động tay động chân thế này thì tính là gì?"

Gương mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ lớn lên linh động đáng yêu, giờ tức đến phồng mang trợn má thế này lại càng đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn nhéo một cái.

Lưu Thiên Hàn nghĩ vậy, cũng thực làm vậy luôn.

Anh yêu chiều nhéo mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh một cái, "Nhan Nhã Tịnh, chúng ta không yêu đương kiểu Paltonic."

Nhan Nhã Tịnh một tát đánh văng bàn tay to của Lưu Thiên Hàn, cô cũng không muốn yêu đương kiểu Platonic đâu.

Chưa cần nói đến thân hình mặc đồ trông có vẻ gầy, cởi đồ lại có da có thịt này của Anh Lưu, chỉ riêng gương mặt thịnh thế mỹ nhan này của Anh Lưu cũng muốn dụ người phạm tội, dù cô có là ni cô, đối mặt với Anh Lưu cũng phải phá giới, Platonic? Muốn lấy mạng cô chắc!

Nhưng Nhan Nhã Tịnh là người có khí phách, dù cho trong lòng hiểu rõ, muốn cô kiên trì yêu đương Platonic trong mấy phút cô cũng không kiên trì nổi, nhưng cô vẫn kiêu ngạo nói với Lưu Thiên Hàn, "Nhưng mà em muốn thế! Anh Hai, có thể là do anh chưa đủ hấp dẫn đó, ở bên anh, em chỉ có thể yêu đương kiểu Platonic thôi!"

Nghe lời này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn cười càng thêm bất đắc dĩ, anh biết, nếu anh không giải thích rõ ràng, cô gái nhỏ này chỉ sợ còn không biết sẽ tranh hơn thua với anh đến lúc nào nữa.

Anh hơi hạ mắt, ánh mắt lấp lánh, chân thành lại nhiệt tình, "Nhan Nhã Tịnh, vừa rồi anh buông chân em ra, không phải là không muốn chạm vào em, mà bởi vì anh quá kích động. Tự bản thân anh còn không biết mình đang làm gì."

Quá kích động cơ đấy...

Thì ra, anh đã thích cô đến mức đó rồi cơ đấy!

Gương mặt nhỏ ngoảnh qua một bên của Nhan Nhã Tịnh cười đến mi mắt cong cong, cô vốn dĩ còn muốn giả bộ tức giận, ai ngờ, Lưu Thiên Hàn lại không biết xấu hổ xoay mặt cô lại, tươi cười sáng lạn trên mặt cô vừa hay bị anh thu hết vào trong đáy mắt.

"Nhan Nhã Tịnh, em không tức giận nữa đúng không?"

Giọng nói của Lưu Thiên Hàn biến thành càng lúc càng trầm khàn, mang theo sự cuốn hút khiến người mê say, "Nếu em không tức giận nữa, chúng ta không yêu đương Platonic nữa được không?"

Lưu Thiên Hàn thực ra không quen lời ngon tiếng ngọt dỗ dành phụ nữ, một lúc nói ra nhiều lời như vậy đã là cực hạn của anh, anh dứt khoát dùng hành động của cơ thể, mạnh mẽ hôn lấy môi Nhan Nhã Tịnh.

"Nhan Nhã Tịnh, sinh cho anh một đứa con đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.