Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 566: Chương 566: Anh hai không gặp không về




Đợi gần một phút, Nhan Nhã Tịnh mới nhận được tin nhắn trả lời của Lưu Thiên Hàn.

"Tốt."

Nhìn vào chữ "Tốt" đơn giản này, Nhan Nhã Tịnh gặp khó rồi.

Được mà Anh Lưu nói, là chỉ tối qua ở lại hương khuê của cô cảm giác tốt, hay là tối nay tiếp tục muốn ở lại hương khuê của cô?

Thôi bỏ đi, cô liền coi như đáp án của Anh Lưu cho cả hai vấn đề này đều là "Tốt".

Nhan Nhã Tịnh vừa lòng đẹp ý lại gửi lại cho Lưu Thiên Hàn một tin nhắn, "Anh Hai, vậy tối nay không gặp không về."

Gửi đi xong, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên cảm thấy mình quá là không rụt rè rồi.

Giống như, cô khuê phòng tịch mịch, nhất quyết phải bắt ép Anh Lưu đến hương khuê của cô làm việc xấu vậy.

Nghĩ nghĩ, Nhan Nhã Tịnh lại gửi thêm một tin nhắn cho Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, nếu tối nay anh có việc, thì cứ bận việc trước đi."

Chỉ có điều, tin nhắn này của Nhan Nhã Tịnh còn chưa có gửi đi, cô đã nhận được tin trả lời của Lưu Thiên Hàn.

"Như em mong muốn, càng nhiều càng tốt."

Càng nhiều càng tốt......

Nghĩ tới đội bóng đá với đội búp bế Barbie đó, gương mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh bùng một cái cháy rực lên.

Cái gì gọi là như cô mong muốn chứ? Cứ như kiểu cô muốn sinh con cho anh lắm không bằng!

Cho dù cô có bằng lòng sinh con đẻ cái cho anh đi nữa, cô cũng tuyệt đối không muốn sinh từng ổ từng ổ một đâu!

Nhìn dáng vẻ vành tai đỏ rực của Nhan Nhã Tịnh, Hà Tư Vũ thoắt cái đánh hơi thấy có mùi gian tình.

"Chủ nhiệm Nhan, đang gửi tin nhắn cho ai thế? Cậu Thẩm phải không? Có phải Cậu Thẩm lại hẹn chị không? Chủ nhiệm Nhan, tối nay chị có thể giúp em chụp một bức ảnh cơ ngực của Cậu Thẩm để em liếm màn hình được không?"

Nhan Nhã Tịnh sợ Hà Tư Vũ nhìn thấy cô và Lưu Thiên Hàn đang gửi tin nhắn, cô vội che lấy màn hình điện thoại của mình.

Nhan Nhã Tịnh vừa che màn hình như vậy, Hà Tư Vũ nhìn qua lại càng giống giấu đầu hở đuôi.

Cô ấy biết Nhan Nhã Tịnh da mặt mỏng, cũng không tiếp tục trêu ghẹo Nhan Nhã Tịnh nữa, chỉ là đá lông nheo với cô một cái, "Chị Nhan, nhất định đừng quên chụp ảnh cơ ngực cho em đấy nhé!"

Ảnh cơ ngực......

Cô có thể nhìn thấy được, chỉ có cơ ngực của Anh Lưu thôi có được không!

Nhưng cơ ngực của Anh Lưu cả đời này chỉ có thể để cô xem, cô mới không chụp lại để thiếu nữ mê giai liếm màn hình đâu!

Mặc dù bị Hà Tư Vũ và Vu Tiếu bọn họ hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thẩm Quyện, Nhan Nhã Tịnh thực bất đắc dĩ, nhưng bởi vì không chia tay với Anh Lưu, nên tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh hôm nay đặc biệt tươi vui rạng rỡ.

Ngay cả lúc đi vệ sinh cô đều không nhịn được ngân nga một điệu.

Dáng vẻ này của Nhan Nhã Tịnh nhìn ở trong mắt đồng nghiệp, hoàn toàn chính là một cô gái nhỏ đang yêu, mọi người đối với quan hệ giữa cô và Cậu Thầm, càng thêm tin tưởng không hoài nghi.

Nhan Nhã Tịnh ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy, vừa tan làm, cô liền vội chạy về Tầm Viên, muốn tự tay chuẩn bị một bữa tối, để bồi dưỡng cảm tình với Anh Lưu.

Vừa đến con đường về Tâm Viên, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên nhìn thấy mấy người đàn ông đang đánh một người ăn mày quần áo rách rưới.

Nhan Nhã Tịnh không thích lo chuyện bao đồng, nhưng người ăn mày nọ quả thực bị đánh quá thê thảm, cô không nhẫn tâm lạnh lùng bàng quan.

Cô nghĩ nghĩ, vẫn là tính xuống xe nhìn một cái.

Dừng xe lại bên đường, Nhan Nhã Tịnh liền lao qua, mấy người đàn ông nọ thấy có người đến, đạp người ăn mày thêm một cú, đoạn tứ tán chạy đi.

Dáng vẻ người ăn mày nọ hiện giờ, nhìn lên thật muốn thê thảm cỡ nào thì thê thảm cỡ đó.

Tiết xuân se lạnh, trên người anh ta lại chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bằng vải cotton với quần đùi.

Quần áo trên người anh ta đã bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, tóc anh ta rất dài, rối loạn rủ xuống, cộng thêm với bộ râu dài, cơ hồ che lấp hết quá nửa gương mặt của anh ta.

Trên người anh ta, còn có không ít vết máu, hiển nhiên mấy người đàn ông cao to vừa rồi xuống tay không nhẹ, thân hình anh ta giống như chiếc lá rơi trong gió, lung lay sắp đổ.

Nếu không phải Nhan Nhã Tịnh đỡ lấy anh ta, anh ta sớm đã ngã ra đất.

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, người ăn mày nọ rõ ràng sững sờ một chút, chắc là sợ vết bẩn trên người mình sẽ làm bẩn tay Nhan Nhã Tịnh, anh ta vô thức muốn cách xa Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh lại cố chấp giữ chặt, cô ra sức nắm lấy tay người ăn mày nọ, tầm mắt của cô không chớp lấy một cái rơi trên mặt anh ta, tuy anh ta chỉ lộ ra nửa mặt, nhưng nhìn kỹ lại, Nhan Nhã Tịnh vẫn cảm thấy quen thuộc khó tả.

Thấy Nhan Nhã Tịnh cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, trong lòng người ăn mày nọ càng thêm quẫn bách, anh ta không để ý chân mình cũng đang bị thương, tập tà tập tễnh, anh ta dùng sức đẩy tay Nhan Nhã Tịnh ra, bèn chạy về hướng ngược lại.

Thấy dáng vẻ người ăn mày nọ như vậy, Nhan Nhã Tịnh càng thêm xác định suy đoán trong lòng mình.

"Lê Mặc."

Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh vô cùng khẳng định, "Cậu là Lê Mặc có đúng không?"

Lê Mặc sững sờ, cái chân thò ra kia thoắt chốc khựng lại tại chỗ, cả người giống như một cục đá, bất động.

Mắt cá chân Nhan Nhã Tịnh vẫn có chút đau, nhưng cô bước đi lưu loát hơn Lê Mặc không ít, cô nhanh chóng đi tới trước mặt Lê Mặc, từng chút một vén ra mái tóc dài che trên mặt Lê Mặc, khi nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, nước mắt của Nhan Nhã Tịnh không kìm được lăn xuống.

Lê Mặc.

Cậu ấy thật sự là Lê Mặc.

Nhan Nhã Tịnh, Lê Mặc, Tô Thu Quỳnh, là ba người nhỏ tuổi nhất trong khoá đại học của bọn họ năm đó, Vì ba người bọn họ tuổi tác tương đương, nên quan hệ đặc biệt tốt, chỉ thiếu nước vái lạy trời đất kết nghĩa anh em nữa thôi.

Ba người bọn họ, đều không ngừng nhảy lớp, là thiên tài trong mắt người khác.

Tô Thu Quỳnh có năng khiếu kinh người trong lĩnh vực âm nhạc, tương lai phát triển không giới hạn trên lĩnh vực ca hát.

Mà Lê Mặc có tài hoa trong lĩnh vực thiết kế thời trang, có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, anh ấy và Nhan Nhã Tịnh khi đó đều được giảng viên khen là thiên tài thiết kế thời trang có thể sánh vai cùng Phí Nam Châu.

Niên thiếu từng ôm mộng, Nhan Nhã Tịnh cũng tin rằng, có một ngày cô sẽ trở thành nhà thiết kế xuất sắc như thần tượng của mình, đáng tiếc tạo hoá trêu người, cô chưa kết hôn mà mang thai, bỏ ra nước ngoài, sau đó trời xui đất khiến trở thành đệ tử của Tần Kỳ.

Đối với học y, thực ra cô không có bao nhiêu nhiệt tình, nhưng với IQ đó, sau khi học y, trong mắt người khác vẫn là kỳ tài trời sinh.

Luận văn y học đoạt giải thưởng hết lần này tới lần khác, tuổi còn trẻ đã làm đến Phó chủ nhiệm, dần dần, Nhan Nhã Tịnh cũng đã quên mất giấc mơ thời niên thiếu của mình.

Cô cũng cho rằng, gặp lại Lê Mặc chỉ là niềm vui khi bạn cũ gặp lại, nhưng không ngờ, cuộc hội ngộ hôm nay khiến giấc mơ bị quên lãng nhiều năm của cô lại một lần nữa loé lên.

Thấy Lê Mặc không nói chuyện, Nhan Nhã Tịnh trực tiếp dùng sức tóm lấy cổ tay anh ta, "Cậu chính là Lê Mặc!"

"Lê Mặc, sao cậu lại biến thành thế này?"

Đã từng là vị thiên tài thiết kế thời trang tiền đồ vô lượng đó, sao lại biến thành dáng vẻ nhếch nhác thế này chứ? Những năm này, rốt cục Lê Mặc đã gặp phải chuyện gì?

Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh không nhịn được ươn ướt, "Lê Mặc, nói cho tôi biết, là ai làm cho cậu thành ra thế này?"

Cô nhớ được, tuy gia đình Lê Mặc không tính là quá giàu có, nhưng cũng là thường thường bậc trung, lại thêm tài hoa của bản thân Lê Mặc, theo lý mà nói, không nên lăn lộn thê thảm đến mức này mới đúng, thiên tài toả sáng muôn phương đó, sao lại lưu lạc thành một kẻ ăn mày bẩn thỉu khắp người được chứ?

"Nhã Tịnh, cậu còn nhớ Cao Chí Minh không?" Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện, Lê Mặc lại nói tiếp, "Cậu có từng nghe qua Cung Đình, hoặc Cung Tư Mỹ không?"

Cao Chí Minh?

Nhan Nhã Tịnh có chút ấn tượng, đó cũng là một người bạn học cùng lớp của bọn họ, hình như còn là đồng hương với Lê Mặc.

Nhưng cái này lại liên quan gì với Cung Tư Mỹ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.