Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 567: Chương 567: Cung tư mỹ thật ghê tởm




Trong giọng nói của Lê Mặc nhiễm lên hận ý nồng đậm, "Tôi biến thành thế này, đều nhờ bọn họ ban cho!"

Từ miệng Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh biết được cảnh ngộ của Lê Mặc sau khi tốt nghiệp vài năm.

Sau khi tốt nghiệp, Lê Mặc vào Cung Đình, Cung Đình cho anh ta đãi ngộ rất tốt, anh ta cũng tính thể hiện tài năng ở Cung Đình, ai ngờ, anh ta phát hiện, trong nội bộ Cung Đình có rất nhiều nhà thiết kế sao chép.

Là một nhà thiết kế, sao chép đã là xúc phạm đến giới hạn cuối cùng, lúc đó Lê Mặc đầy lòng chính nghĩa, trong lúc gửi kiến nghị cho công ty lại ngờ nghệch đề xuất cần phải tiêu diệt tận gốc loại chuyện sao chép này.

Lê Mặc ngây thơ cho rằng, kiến nghị của anh ta có thể mang đến cho Cung Đình một làn gió mới, xoá tan mây mù u ám ở Cung Đình, ngoài ý muốn là, tác phong sao chép vẫn thịnh hành như cũ, ngược lại, vào cuộc thi thiết kế năm đó, tác phẩm của anh ta bị ký tên của Cao Chí Minh, người bạn học cùng vào Cung Đình làm việc với anh ta.

Không có gì phải hoài nghi, tác phẩm dự thi của anh ta đoạt giải thưởng lớn, Cao Chí Minh thoắt cái được vô số người săn đón, còn Lê Mặc anh, vẫn ầm thầm không có tiếng tăm gì.

Lê Mặc đương nhiên không cam lòng khi tác phẩm của mình bị người chiếm đoạt, đặc biệt đó lại là người mà anh ta luôn coi là bạn tốt, là tri kỷ.

Anh ta muốn đi tìm Cao Chí Minh, người đã được Cung Tư Mỹ đề bạt làm Tổng giám sát bộ phận thiết kế để lý luận, ai ngờ, khi đến văn phòng của Cao Chí Minh, anh ta nghe lại nghe thấy cuộc nói chuyện của Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ.

Cung Tư Mỹ muốn hắn nghĩ cách dỗ yên anh ta, để anh ta cả đời bán mạng cho Cung Đình, mà trên những bản thiết kế của anh ta sẽ tiếp tục ký tên của Cao Chí Minh.

Lúc đó, Lê Mặc giống như bị sét đánh, vì ấn tượng mà Cung Tư Mỹ để lại cho anh ta luôn rất không tệ, anh ta cho rằng, Cung Tư Mỹ sẽ lấy lại lẽ phải cho anh ta, ai ngờ, tất cả mọi bất công đều do Cung Tư Mỹ và Cao Chí Minh thông đồng gây ra.

Năm đó tuổi trẻ khí phách, Lê Mặc không nhịn được sự phẫn nộ trong lòng, anh ta xông vào văn phòng, bắt đầu mạnh mẽ tranh luận, thậm chí anh ta còn đề xuất từ chức.

Đối mặt với yêu cầu từ chức của anh ta, Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ không hoảng loạn chút nào, sau đó anh ta mới biết, cha mẹ anh ta đã bị Cao Chí Mình bí mật đưa ra nước ngoài, nếu anh ta không tiếp tục bán mạng cho Cung Đình, thì cả đời này anh ta cũng đừng nghĩ sẽ gặp lại được cha mẹ nữa.

Lê Mặc hận, anh ta không cam lòng, nhưng vì cha mẹ lớn tuổi của mình, anh ta chỉ có thể cắn răng tiếp tục bán mạng cho Cung Đình.

Cao Chí Minh cũng có chút tài hoa, nhưng năng khiếu thiết kế của hắn còn chẳng bằng một phần vạn của Lê Mặc, từ đó về sau, tất cả các thiết kế của Lê Mặc đều ký lên tên của Cao Chí Minh, ngay cả bản thảo thời Đại học của anh ta cũng bị Cao Chí Minh chiếm đoạt.

Không có gì phải nghi ngờ, lợi dụng thiết kế của Lê Mặc, danh tiếng của Cao Chí Minh càng ngày càng lớn, lượng tiêu thụ sản phẩm phục trang của Cung Đình cũng càng ngày càng cao.

Gần đây, sau khi di chúc của ông cụ Cung được công bố, Cung Tư Mỹ càng liều mạng muốn nâng cao thành tích kinh doanh của Cung Đình, Cao Chí Minh càng điên cuồng bóc lột Lê Mặc, muốn Lê Mặc thiết kế ra tác phẩm càng kinh diễm hơn nữa.

Vì sự bình yên của cha mẹ, Lê Mặc đương nhiên chỉ có thể phục tùng, nhưng trong lúc vô ý, anh ta nghe được cuộc nói chuyện của Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ.

Cha mẹ anh ta, một năm trước đã sớm mất ở nước ngoài, mà anh ta đến nhìn mặt cha mẹ mình lần cuối cũng không được.

Lê Mặc cơ hồ như muốn sụp đổ phát điên, anh ta không đời nào để Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ tiếp tục lợi dụng nữa, anh ta lật bài ngửa với Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ, dù có lấy mạng anh ta, anh ta cũng không làm trâu làm ngựa cho bọn họ nữa.

Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ thẹn quá hoá giận, thiếu chút cho người đánh chết anh ta, bọn họ uy hiếp dụ dỗ, hòng khiến anh ta tiếp tục bán mạng cho bọn họ, nhưng anh ta chỉ muốn dùng máu của bọn họ để tế bái vong linh cha mẹ anh ta.

Cuối cùng, anh lanh trí chạy thoát được ra từ căn phòng bí mật mà Cao Chí Minh nhốt anh ta, vì lâu rồi anh ta không xử lý qua râu tóc nên bị người ta coi là ăn mày, trong lúc tháo chạy, anh ta không cẩn thận đụng hỏng kệ hàng của một của hàng, vậy nên mới bị người đuổi theo một đường, tẩn cho một trận no đòn.

Nghe xong lời Lê Mặc nói, Nhan Nhã Tịnh cơn giân sốc óc, cô cũng từng có ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang, kiên trì tự sáng tác, là giới hạn cơ bản nhất của một nhà thiết kế.

Cung Tư Mỹ dung túng cấp dưới sao chép thiết kế thì cũng thôi đi, lại còn làm ra trò thay mận đổi đào này nữa, thậm chí, vì muốn nắm chắc để bóc lột tài hoa của Lê Mặc, thậm chí không tiếc dùng cha mẹ Lê Mặc để uy hiếp anh ta bán mạng cho bọn họ.

Qủa thật là nỗi sỉ nhục của ngành!

Thật ghê tởm!

Nghĩ đến cha mẹ mình, Lê Mặc hận đến cắn một miệng đầy máu.

"Nhã Tịnh, tôi có lỗi với cha mẹ tôi. Nếu không phải do lúc đầu tôi không cự tuyệt được mức lương cao mê hoặc của Cung Đình, cũng sẽ không hại bố mẹ tôi không được an hưởng tuổi già, cuối cùng đến chết cũng không rõ ràng!"

Nhan Nhã Tịnh cũng từng mất đi người thân nhất, cô rất đồng cảm với nỗi đau của Lê Mặc, cô dùng sức vỗ vỗ sống lưng Lê Mặc, một khắc này, cô lại nhịn không được nhớ tới câu nói mà Lưu Thiên Hàn nói tối hôm đó bên ngoài toà nhà Lưu Thị.

Cô nhìn Lê Mặc, từng chữ vang vang, "Lê Mặc, tôi tin chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng chính nghĩa không bao giờ mất, tôi cũng tin rằng, thế giới sẽ trả lại cho cậu một công bằng chính nghĩa!"

Lê Mặc toàn thân nhếch nhác, nhưng đôi mắt kia đen đến khôn cùng, anh ta nhìn Nhan Nhã Tịnh, nước mắt nhịn không được lăn xuống.

Vào lúc tuyệt vọng nhất đau khổ nhất, anh ta không khóc, nhưng vào một khắc này, nghe một câu nói của bạn tốt ngày xưa, anh ta nước mặt đầy mặt.

Chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng chính nghĩa không bao giờ mất.

Thế giới này, nợ Lê Mặc anh một công bằng chính nghĩa!

Cho nên, anh ta không thể chết, anh ta phải sống cho tốt, để khiến những người từng tổn thương anh ta, đều phải trả cái giá thật đắt!

Nhưng mà, bây giờ anh ta đã không còn gì cả, thậm chí còn bị Cung Tư Mỹ và Cao Chí Minh hắt lên người nước bẩn sao chép, anh ta, làm sao để vực dậy từ đầu?

"Lê Mặc, chúng ta sáng lập nhãn hiệu của riêng mình đi!"

Trong lúc Lê Mặc còn đang chìm đắm trong mờ mịt về con đường tương lai xa xăm, giọng nói khẳng định muôn phần của Nhan Nhã Tịnh truyền vào trong tai anh ta, âm thanh của phụ nữ, không có bao lớn, thậm chí còn mang theo vài phần mềm mại của chất giọng Ngô, nhưng lời cô nói, chính là có một cảm giác khiến người tin phục đến khó hiểu.

"Lê Mặc, thiết kế là ước mơ của cậu, cũng là ước mơ của mình, ước mơ của chúng ta, không nên bị bất cứ người nào chà đạp, mà nên toả sáng lấp lánh!"

Khoảnh khắc đó, người thiếu niên toàn thân nhếch nhác, nhưng ánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh toả sáng lấp lánh.

Không liên quan tới tình yêu, chỉ là sự ấm áp phát ra từ tận trong lòng, thì ra, trên đời này, hắt lên người anh ta không chỉ có nước bẩn, còn có sự tin tưởng của một người, Lê Mặc anh sẽ có một ngày toả sáng lấp lánh!

Lê Mặc không nói gì, anh ta chỉ nhìn Nhan Nhã Tịnh, dùng hết sức lực toàn thân, gật đầu!

Chuyện sáng lập nhãn hiệu có thể để sau từ từ thảo luận, bây giờ việc cần kíp trước mắt là phải xử lý vết thương trên người Lê Mặc trước đã.

Trên người Lê Mặc, có vết thương cũ, cũng có vết thương mới, hiển nhiên, lúc bị Cung Tư Mỹ và Cao Chí Minh giam lỏng Lê Mặc phải chịu không ít ngược đãi.

Đáng tiếc là Lê Mặc không có chứng cứ, bằng không bọn họ có thể khởi tố hành vi của Cung Tư Mỹ và Cao Chí Minh.

Lê Mặc đã từng là chàng trai tươi sáng như ánh mặt trời, sau khi cắt ngắn tóc, tắm gội tỉ mỉ sạch sẽ xong anh ta lại khôi phục dáng vẻ đẹp trai anh tuấn như đã từng, chỉ có điều, những cảnh ngộ gặp phải trong những năm này rốt cuộc cũng để lại dấu ấn trên người anh ta, ánh mắt anh ta u uất hơn rất nhiều, không bao giờ sạch sẽ sáng trong như trước được nữa.

Còn may, anh ta vẫn lạc quan như cũ, vẫn còn có thể nở nụ cười rạng rỡ.

Hiện giờ Lê Mặc không có nơi dừng chân, trước khi tìm được nhà cho anh ta, Nhan Nhã Tịnh để anh về Tầm Viên ở tạm.

Tầm Viên có rất nhiều phòng cho khách, Nhan Nhã Tịnh với Lê Mặc lại là tình bạn trong sáng thuần tuý, anh ta ở lại đó, hai người đều không cảm thấy có gì kỳ cục.

Chỉ có điều, trong nhà có một cái vại dấm a, Lê Mặc đến cùng không thể ở hoài trong Tầm Viên được.

Còn không phải đây sao, Nhan Nhã Tinh vừa từ trong phòng Lê Mặc ra, liền nhìn thấy vại dấm to nào đó.

Vại dấm to bộ mặt đen trầm, "Nhan Nhã Tịnh, ai ở trong đó?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.