Nhan Nhã Tịnh thật không nghĩ tới Lưu Thiên Hàn lại đến sớm như vậy, trước khi về Tầm Viên cô có gọi điện thoại cho anh, anh nói chiều có cuộc họp, muộn chút mới tới.
Cho nên, khi nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh không khỏi sững sờ một chút, còn có cảm giác hỏng bét đến bất đắc dĩ và ngọt ngào.
Chuyện của Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh không muốn giấu Lưu Thiên Hàn, cô trả lời đúng sự thật nói, "Một... một người bạn."
Nghe câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh, sắc mặt Lưu Thiên Hàn càng thêm trầm xuống, trong phòng cho khách này còn thật có người cơ đấy!
Lúc anh bước vào biệt thự, nghe thấy hai người giúp việc trong biệt thự đang chụm lại nói chuyện với nhau, nói hồi chiều Nhan Nhã Tịnh đưa một người đàn ông về, anh trai nhỏ đó sau khi tắm rửa xong đẹp trai lắm lắm.
Lúc anh nghe thấy lời này, Lưu Thiên Hàn còn cảm thấy mình nghe nhầm rồi, anh với Nhan Nhã Tịnh vừa mới làm lành, sao cô có thể tuỳ tiện đưa đàn ông về nhà!
Bây giờ xem ra, Nhan Nhã Tịnh đúng là kim ốc tàng kiều.
"Bạn? Bạn gì?"
Nhan Nhã Tịnh không ngốc, thấy dáng vẻ này của Lưu Thiên Hàn, cô liền biết chắc chắn anh đã biết gì đó, hơn nữa còn là một bộ ghen tuông bao phủ.
Bạn bè khác giới dù có trong sáng hơn nữa, nhưng bởi khác biệt giới tính, cũng dễ khiến người hiểu lầm, đặc biệt là dễ khiến vại dấm chua hiểu lầm.
Nhan Nhã Tĩnh vắt hết óc muốn chọn lọc từ ngữ, nên nói thế nào mới có thể khiến Lưu Thiên Hàn hiểu lầm ít một chút.
Nhan Nhã Tịnh còn chưa sắp xếp xong từ ngữ, âm thanh của Lê Mặc đã truyền tới, "Nhã Tịnh, cậu quyên mất một chuyện rất quan trọng, mua quần sịp cho tôi nữa! Chẳng lẽ tôi cứ không mặc sao!"
Lời nói của Lê Mặc thật đúng là không có ý gì không trong sáng, hồi ở trường Đại học, anh ta và Nhan Nhã Tịnh còn có Tô Thu Quỳnh thực sự quá thân thiết, thân đến mức thiếu nước mặc chung một cái quần luôn, cùng nhau kể chuyện cười người lớn cũng là chuyện rất bình thường, càng không cần nói loại chuyện như mua quần áo như này.
Nhan Nhã Tịnh nhớ, có lần Tô Thu Quỳnh cảm thấy mắt nhìn của Lê Mặc tốt, còn nhờ anh ta lên mạng giúp cô chọn kiểu dáng để cô ấy mặc nữa đấy!
Lê Mặc bảo cô giúp anh ta mua gì đó kia, trong mắt cô và Tô Thu Quỳnh thì bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lời này nghe vào trong tai Lưu Thiên Hàn, thoắt chốc liền thay đổi ý vị.
Mua cái gì?!
Người phụ nữ này còn chưa mua qua cho anh đâu! Cô lại đi mua cho cái tên trai lơ mà cô dấu trong phòng?!
Cô dám mua cho cái tên trai lơ này, anh đánh gãy chân cô!
Hừ!
Cô kim ốc tàng kiều, còn là dấu một tên trai lơ không biết xấu hổ như vậy!
Cái người phụ nữ này, thật đúng giỏi nha! Anh không đánh gãy chân cô, cô còn thật muốn lên trời luôn đúng không!
Ngẫm lại lời Lê Mặc vừa nói, lại nghe thấy tiếng cười lạnh của Lưu Thiên Hàn, thoắt cái Nhan Nhã Tịnh ý thức được không xong rồi.
Lời này của Lê Mặc, hình như thật có chút dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi nha!
Nhan Nhã Tịnh thật muốn nhét cái tất thối vào trong miệng Lê Mặc, chuyện mua quần áo, anh ta sớm không nói muộn không nói, sao cứ nhằm lúc Anh Lưu đến mà nói! Anh ta như này hoàn toàn là bày trò hại chết người mà!
Nhan Nhã Tịnh hung ác mắng Lê Mặc một trận trong lòng, lập tức nở một nụ cười nịnh nọt nói với Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, anh đừng hiểu lầm, giữa em với Lê Mặc thật sự không có gì đâu, cậu ấy..."
"Không có gì? Không có gì mà hắn được cô dấu trong nhà! Nhan Nhã Tịnh, cô cho tôi là tên ngốc phải không?!"
"Nhan Nhã Tịnh, "..."
Lời này của Lưu Thiên Hàn, rõ ràng rành mạch, chữ nào cũng có lý, chặn họng khiến Nhan Nhã Tịnh nhất thời thật không nói được gì. . Googl