Giọng nói của An Tình, vẫn còn tiếp tục vang lên: “Anh Mục Hàng, anh có lỗi với con của chúng ta!”
“Anh Mục Hàng, anh biết khi con của chúng ta mất, trong lòng em có bao nhiêu đau đớn không? Lúc ấy, em thật sự hận mình không thể chết cùng với con của chúng ta! Huhu…”
An Tình nghẹn ngào đến mức lạc giọng, rốt cuộc cũng không thể thốt lên được một câu hoàn chỉnh.
Nắm đấm đang vung về phía An Trí Dũng của Chiến Mục Hàng cứ như vậy mà cứng đờ dừng lại giữa chừng, anh ta muốn lột da tróc thịt An Trí Dũng, nhưng tiếng khóc của An Tình khiến đáy lòng anh ta rất bực bội phiền muộn.
Quả thật, việc đứa con của An Tình chết một cách bi thảm vào sáu năm trước, anh ta có lỗi với An Tình.
Nếu không phải anh ta không bảo vệ An Tình thật tốt thì Tô Thu Quỳnh cũng sẽ không có cơ hội xuống tay với con của An Tình.
Con An Tình chết, anh ta chỉ làm cho Tô Thu Quỳnh ngồi tù năm năm, nhưng con của Tô Thu Quỳnh chết, anh ta lại muốn tự tay giết An Trí Dũng, đối với An Tình thì chuyện này không công bằng.
Đôi mắt của An Trí Dũng khôn khéo mà đảo qua đảo lại, nghe thấy tiếng khóc của An Tình, nhìn lại khuôn mặt tuấn tú viết rõ hai chữ thất bại của Chiến Mục Hàng thì anh ta biết, đêm nay, cái mạng nhỏ của anh ta vẫn còn.
An Trí Dũng lấy tay che lại sóng mũi đã được băng bó bằng băng gạc của mình, từ từ đứng dậy, anh ta gục đầu xuống, đứng sau lưng Chiến Mục Hàng: “Anh rể, anh vì chị hai và đứa cháu ngoại đã chết của em mà bỏ qua cho em lần này đi, có được không?”
“Anh rể, em biết, là do em quá vội vàng, em không nên để mình bị Tô Thu Quỳnh mê hoặc, muốn làm chuyện xấu với cô ta, nhưng anh rể, em thật sự biết sai rồi. Người xưa có câu, không gì tốt hơn biết sai mà sửa cả, em là em vợ của anh đấy, anh lại không thể cho em một cơ hội để sửa sai sao?”
“Em biết, lần này chị hai em đã lừa anh, chị hai em cũng có sai. Nhưng chị hai em hãm hại Tô Thu Quỳnh như vậy là vì cái gì cơ chứ? Còn không phải bởi vì chị hai em quá yêu anh sao?”
“Anh rể, chị hai em đang sợ đấy! Cái đồ đê… cái người đàn bà Tô Thu Quỳnh kia như đã lấy đi linh hồn của anh mất rồi, chị hai em thật sự rất sợ Tô Thu Quỳnh cướp mất anh từ tay chị ấy!”
“Anh rể, em biết việc làm lần này của chị hai em không đúng, nhưng anh thấy đấy, nể tình chị ấy làm như vậy là do quá yêu anh, vậy nên đừng trách chị ấy được không? Chị hai em, trong lòng chị ấy thật sự rất đau khổ, mỗi ngày chị ấy đều lo lắng anh sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi.”
“Từ lúc chị hai em không màng sống chết cứu anh ra khỏi đám cháy lớn đó, chị hai em đã giao tính mạng của bản thân cho anh rồi! Nhưng còn anh rể, anh thì sao? Anh vẫn cưới Tô Thu Quỳnh! Anh trở thành chồng của Tô Thu Quỳnh, mà chị hai em chỉ là người thứ ba không thể bước ra ánh sáng, anh nói xem, trong lòng chị của em đau đớn khổ sở đến mức nào chứ?”
“Anh rể, bây giờ, trên tay chị hai em vẫn còn vết sẹo để lại khi cứu anh! Vết sẹo để lại trên tay chị hai em, cả đời này cũng sẽ không biến mất, nhưng tấm chân tình của anh đối với chị hai em thì sao? Anh rể, em thật sự hy vọng tình cảm anh đối với chị hai em có thể giống như vết sẹo trên tay chị ấy, vĩnh viễn sẽ không biến mất.”
“Anh rể, em biết, em dùng vũ lực với Tô Thu Quỳnh, em đáng hận, em đáng ghét, em đáng chết, cho dù anh có giết em thì em chấp nhận, nhưng em xin anh, em cầu xin anh hãy nhìn đến tấm chân tình của chị hai em được không?”
“Anh luôn miệng nói sẽ đối xử tốt với chị hai em, nhưng khi chị hai em trốn trong chăn, âm thầm khóc vào ban đêm thì anh đang ở đâu chứ? Chị hai em ngã bệnh, cảm thấy khó chịu muốn chết, anh lại đang ở nơi nào? Anh rể, anh hãy thương xót cho chị của em, đừng khiến chị ấy đau khổ như vậy nữa, có được không?”
“Bây giờ anh là chồng chưa cưới của chị hai em, anh lại làm Tô Thu Quỳnh mang thai, anh có xứng đáng với tấm lòng của chị em không hả?”
Nghe An Trí Dũng nói, An Tình không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Quả thật, cô ta đã làm rất nhiều việc ghê tởm đến mức không thể tha thứ, nhưng cô ta làm những việc này, xét cho cùng, đều là bởi vì cô ta quá yêu Chiến Mục Hàng.
Yêu đến mức chẳng phân biệt được phải trái, không phân rõ được thiện ác, yêu đến, mất trí mất cả linh hồn.
Nhưng cô ta, sẽ không quay đầu, cũng không thể quay đầu.
An Tình cúi đầu che mặt nghẹn ngào, nước mắt từ từ chảy ra giữa các kẽ ngón tay, nhìn nước mắt của An Tình, tâm trạng của Chiến Mục Hàng trở nên rối bời.
Anh ta của bây giờ đã không còn đau lòng vì An Tình nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của An Tình, anh ta vẫn cảm thấy áy náy.
Dù sao thì An Tình cũng đã không màng sống chết mà cứu mạng anh ta, đã thế cô ta còn từng mang thai một đứa con cho anh ta, vậy mà cuối cùng con của bọn họ lại chết một cách bi thảm ở trong tay người vợ hay ghen tuông Tô Thu Quỳnh của anh ta.
Anh ta nợ An Tình, dù là kiếp này hay đến kiếp sau, anh ta cũng không trả nổi, vậy nên cho dù An Tình làm nhiều chuyện ác đến mức trời đất chẳng dung tha như thế nào, anh ta cũng sẽ không làm hại đến An Tình.
Sau khi An Tình khóc một lúc lâu thì mới ngừng tiếng khóc, cô ta ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Chiến Mục Hàng, trong mắt ánh lên một tầng nước màu đỏ nhạt mờ mịt, trông như rất uất ức khiến cho người ta tiếc thương.
“Anh Mục Hàng, cầu xin anh đừng trách Trí Dũng mà! Tất cả những điều sai trái, đều là lỗi của em! Là em ghen tị với Tô Thu Quỳnh, là em đã tìm người hãm hại cô ta, em sai rồi, em đáng chết! Anh Mục Hàng, anh giết em đi!”
An Tình nói xong, lấy từ trong tủ đầu giường ra một con dao gọt hoa quả.
Cô ta đột nhiên rút con dao gọt hoa quả ra, cười thê lương với Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, giết em, để em chết đi! Em chết rồi thì sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa! Nhìn cách anh đối xử tốt với Tô Thu Quỳnh, em thật sự là sống không bằng chết, thà rằng bản thân em chết đi còn hơn!”
“Anh Mục Hàng, em trù tính hãm hại Tô Thu Quỳnh, ở trong lòng anh, em là một người phụ nữ độc ác, anh cảm thấy loại phụ nữ độc ác như em, sẽ không thật sự cam lòng làm tổn thương bản thân đúng không?”
“Đúng vậy, em hùng hồn tự biên tự diễn một cảnh cắt cổ tay tự sát, thật ra, cùng lắm chỉ là cắt một vết thương nhỏ nhỏ trên tay, bởi vì, em sợ đau, em thật sự rất sợ đau.”
“Từ nhỏ em đã sợ đau, nhưng khi nhìn thấy anh ở trong biển lửa không biết sống chết ra sao thì em lại liều mạng dù cho lửa lớn có thể làm em bị thương, không còn quan tâm đến sống chết của mình nữa. Anh Mục Hàng, tất cả mọi nỗi đau, đều không đau bằng việc mất đi anh, bây giờ, anh không cần em nữa, có phải không?”
“Anh không cần em, cho nên, em không sợ đau nữa đâu.”
Khóe môi An Tình tươi cười thê lương đến mức gần như ảm đạm: “Anh Mục Hàng, em không sợ đau, em thật sự không hề sợ đau một chút nào.”
“Anh Mục Hàng, em thay Trí Dũng đền mạng cho anh và con của Tô Thu Quỳnh, em lấy tính mạng của mình bồi thường cho anh, em sẽ không cần phải đau khổ như vậy nữa!”
Nói xong, An Tình dùng hết sức của mình, nắm lấy con dao gọt hoa trong tay quả đâm mạnh vào ngực mình.
“An Tình!”
Chiến Mục Hàng đột nhiên hoàn hồn, anh ta kêu lên đau đớn: “An Tình, em đừng kích động!”
Chiến Mục Hàng vươn tay ra, anh ta muốn đoạt lấy con dao nhỏ trong tay An Tình, nhưng tay An Tình lại nhanh hơn, ngay khi tay anh ta chạm vào tay An Tình, con dao gọt hoa quả sắc bén ấy đã đâm vào lồng ngực của cô ta, tạo ra một vết thương không nông cũng không sâu.
Cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào máu thịt, thật đau! An Tình đau đến mức cả người run lên không ngừng, nhưng cô ta không hối hận, không hối hận chút nào.
Cô ta sợ đau, nhưng vì để đạt được mục đích, cô ta bằng lòng chịu đau.
Trong lòng cô ta hiểu rõ, Chiến Mục Hàng đã điều tra được chân tướng chuyện bốn tên đàn ông ăn hiếp cô ta lúc đó, hơn nữa cô ta còn khiến cho con của Tô Thu Quỳnh chết, anh ta nhất định sẽ rất ghét cô ta, cô ta chỉ có thể đi nước cờ nguy hiểm này mới có thể đoạt lại trái tim của Chiến Mục Hàng một lần nữa.
Nhìn thấy sự nôn nóng và lo lắng trong mắt của Chiến Mục Hàng, An Tình đã biết, mục đích của cô ta đạt được rồi!
“Chị hai! Chị hai, chị đừng làm chuyện ngu ngốc mà! Chị hai, chị cố gắng một chút! Chị hai, chị đừng dọa em sợ có được không?”
“Anh rể, hình như chị hai sắp chết rồi, chúng ta phải làm cái gì bây giờ đây?”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007