Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 312: Chương 312: Vừa mất vợ lại vừa mất con




Hơi thở của An Tình vô cùng yếu ớt, cô ta run rẩy vươn đôi tay dính đầy máu tươi lên: "Anh Mục Hàng, em... em có lỗi với Tô Thu Quỳnh, là em đáng chết, em... em chúc anh và Tô Thu Quỳnh, răng... răng long đầu bạc..."

Nói xong câu này, bàn tay nhỏ bé của An Tình trượt xuống đất.

Cũng không biết vì sao mà trên khóe môi của cô ta cũng dính một chút máu, khiến khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng bệch giờ lại càng trắng đến đáng sợ.

"An Tình!" Chiến Mục Hàng nắm chặt lấy tay An Tình nói: "An Tình, anh không cho em chết!"

Màu đỏ máu trong mắt Chiến Mục Hàng không hề vơi bớt đi, đứa con của anh ta và Tô Thu Quỳnh chết thảm khiến cả đời này anh ta cũng không quên được, nhưng An Tình cũng không thể chết!

Cho dù anh ta không yêu An Tình thì An Tình cũng phải sống thật tốt, còn phải sống tốt hơn những người khác nữa.

"An Tình, em không thể chết! Không thể chết được!"

Nhìn thấy Chiến Mục Hàng ôm chặt An Tình vào lòng, An Trí Dũng mới thở phào nhẹ nhõm.

Quả thật, từ xưa đến giờ, khổ nhục kế mãi mãi là kế sách tốt nhất.

Trên thế giới này, dù là người có bề ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ đến đâu thì họ cũng không phải thật sự có lòng dạ sắt đá.

Chỉ cần ngày nào Chiến Mục Hàng vẫn còn nhớ rằng chị hai đã nhảy vào trong lửa lớn để cứu anh ta thì ngày đấy anh ta sẽ không thể thật sự bỏ mặc chị hai được.

Nhưng chỉ cần Tô Thu Quỳnh còn sống thêm ngày nào thì vẫn còn khả năng Chiến Mục Hàng biết được sự thật năm đó.

Vậy nên, Tô Thu Quỳnh cũng nên chết đi!

Phải nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ thực hiện kế hoạch của chị hai và Nhan Vũ Trúc thôi.

Sau khi Lưu Thiên Hàn nhận được điện thoại của Nhạc Dũng, anh rất nóng lòng muốn làm giám định ADN với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.

Nhưng Thịnh Vân Hiên lại đột nhiên phát bệnh đến ngất xỉu, anh lo lắng cho sức khỏe của Thịnh Vân Hiên nên chỉ có thể trở về nhà cũ nhà họ Lưu một chuyến, chuyện giám định ADN đành phải kéo dài thêm một ngày nữa.

Đối với chuyện anh muốn giám định ADN với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ thì trước khi có kết quả, anh sẽ không nói cho Nhan Nhã Tịnh biết.

Nhưng còn đối với thằng quỷ nhỏ Nhan An Bảo vô cùng dễ thương này thì anh vẫn muốn báo trước một tiếng.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không phải là mấy đứa nhỏ ngu ngốc, không biết gì, anh đã sai người bằng mọi cách phải lấy được tóc của hai đứa nhỏ, nhưng bọn trẻ mà không cảm thấy kỳ lạ mới là chuyện lạ ấy!

Cho nên, sau khi tình hình của Thịnh Vân Hiên đã ổn định lại, mới sáng sớm anh đã gửi cho Nhan An Bảo một tin nhắn.

Lưu Cửu: "Hôm nay có rảnh không?"

Kiếm một ông bố đem về: "Hôm nay là cuối tuần mà, lúc nào cháu cũng rảnh hết á. Sao thế, ông cậu, ông cậu muốn hẹn hò với cháu à?"

Hẹn hò?

Khóe môi của Lưu Thiên Hàn giật giật, ai thèm hẹn hò với một đứa nhóc chứ, gu của anh cũng không nặng đến mức đó đâu!

Tuy rất ghét bỏ chuyện hẹn hò với Nhan An Bảo, nhưng nhìn thấy tin nhắn trả lời của Nhan An Bảo, trong lòng Lưu Thiên Hàn cũng thấy rất ấm áp.

Trong lòng ngực như có thứ gì đó không thể diễn tả nên lời, vừa thấy ấm áp cũng vừa thấy mềm mại.

Nếu người phụ nữ cứu anh năm năm trước thật sự là Nhan Nhã Tịnh, thì Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chính là máu mủ của Lưu Thiên Hàn anh!

Anh và người phụ nữ anh yêu nhất có một đôi trai gái rất đáng yêu, chuyện này là chuyện vừa ấm áp, vừa tốt đẹp biết bao nhiêu cơ chứ!

Lưu Thiên Hàn không thích quanh co lòng vòng, anh tính sẽ nói thật chuyện này cho Nhan An Bảo biết.

"Nếu hôm nay cháu có rảnh thì đưa An Mỹ đến cùng luôn đi, chúng ta đi làm giám định ADN. Tôi nghi ngờ, tôi mới là ba của hai đứa."

Nhìn thấy tin nhắn Lưu Thiên Hàn gửi đến cho mình, Nhan An Bảo ngẩn ra một lúc.

Cậu nghĩ mình nhìn nhầm, dùng sức dụi dụi hai mắt, nhìn lại tin nhắn trên màn hình di động, vẫn thấy là câu nói đấy.

"Anh, anh bị gì thế? Anh thấy gì mà trông như bị sét đánh vậy?"

Nhan An Mỹ ở ngay bên cạnh Nhan An Bảo, cô bé nhìn thấy vẻ mặt của anh trai nhà mình trông rất kỳ lạ, nhịn không được mà nhìn thoáng qua màn hình di động của anh trai mình.

Khi nhìn thấy tin nhắn do Lưu Thiên Hàn gửi đến, Nhan An Mỹ cũng lập tức ngây người luôn, một lúc sau mới có phản ứng lại, cô bé học dáng vẻ dụi dụi mắt của Nhan An Bảo: "Anh ơi, sao bỗng nhiên ông cậu lại nghi ngờ mình là ba của chúng ta thế? Ông cậu đang nói giỡn với anh hả?"

"Không đâu!" Nhan An Bảo bác bỏ theo phản xạ: "Ông cậu sẽ không đùa giỡn nhàm chán như vậy đâu!"

Dường như cậu bé rất ăn ý với Lưu Thiên Hàn, Nhan An Bảo vẫn luôn tin tưởng anh như thế, Lưu Thiên Hàn gửi cho cậu đoạn tin nhắn ngắn này chắc chắn là có lý do của mình.

Sau một lúc im lặng, Nhan An Bảo trả lời lại tin nhắn khi nãy của Lưu Thiên Hàn: "Ông cậu, sao bỗng nhiên bây giờ ông cậu lại thấy nghi ngờ thế?"

Lưu Thiên Hàn: "Nhạc Dũng đã điều tra rõ rồi. Năm năm trước, vào tối ngày 8 tháng 6, người phụ nữ cứu tôi ở khách sạn Lật Thiên không phải là Nhan Vũ Trúc, mà là mẹ của hai đứa."

"Cái gì? Ông cậu nói, mẹ của chúng ta và ông..." Nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại của Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ không nhịn được mà kêu lên.

"Anh ơi, nếu tối đó mẹ thật sự đã cứu ông cậu thì chúng ta chắc chắn là con của ông cậu rồi!"

Nghĩ mình và Nhan An Bảo có thể là con của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Mỹ không hiểu sao lại cảm thấy vui mừng không nói nên lời, nhưng sau đó cô bé lại cảm thấy, cái cảm giác phấn khởi này của mình hình như hơi có lỗi với Hách Trung Văn.

Dù sao cô bé cũng đã gọi Hách Trung Văn là ba lâu như thế rồi, mà Hách Trung Văn cũng đối xử rất tốt với cô bé, cô bé cũng rất thích Hách Trung Văn, tuy nhiên cô bé lại thích ông cậu nhiều hơn một chút.

Bởi vì trong lòng cảm thấy có lỗi với Hách Trung Văn, nên khuôn mặt nhỏ vốn dĩ còn đang rất vui vẻ của Nhan An Mỹ lập tức trở nên suy sụp, cô bé chớp chớp mắt, đáng thương nhìn Nhan An Bảo: "Anh à, nếu chúng ta thật sự là con của ông cậu, thế ba phải làm sao bây giờ?"

"Ba cũng rất đáng thương đấy, mẹ đã bị ông cậu bắt cóc mất rồi, nếu chúng ta cũng chạy theo ông cậu, nhất định ba sẽ yêu cuộc sống đấy."

"Nhan An Mỹ ngốc nghếch này, đó không phải là yêu cuộc sống, mà là không còn yêu cuộc sống." Nhan An Bảo bất lực nói với Nhan An Mỹ.

Nhan An Mỹ ngại ngùng lè lưỡi, bĩu môi, vốn muốn khoe khoang vốn từ của mình nhưng không ngờ lại mất mặt trước anh trai.

Để không phải kéo dài không khí xấu hổ này nữa, Nhan An Mỹ quyết đoán đổi sang nói chủ đề khác.

"Anh à, chúng ta thật sự sẽ đi làm giám định ADN với ông cậu sao? Chuyện này hai chúng ta có cần nói trước với ba một tiếng không thế?"

"An Mỹ ngốc à, em cảm thấy nếu ba mà biết chuyện này, ba sẽ để chúng ta đi giám định ADN với ông cậu hay sao?" Nhan An Bảo ngừng một chút, sau đó lại nói tiếp với Nhan An Mỹ: "Trước kia ba đã từng nói, ba đã làm giám định AND rồi, chúng ta là con của ông ấy, nếu lời ông cậu nói là thật, vậy thì ba đã nói dối."

"Ba nói dối ư? Sao ba lại nói dối chứ?" Dù sao thì Nhan An Mỹ vẫn ngây thơ hơn Nhan An Bảo một chút, vì thế không nhịn được mà hỏi.

Nhan An Bảo hệt như ông cụ non mà thở dài một hơi: "Vì ba rất thích mẹ đấy! Nhưng dù ba có thích mẹ đến mấy thì nói dối cũng vẫn là sai rồi."

"Ồ!" Nhan An Mỹ cái hiểu cái không đáp.

Sau một hồi im lặng, cô bé nhìn Nhan An Bảo với vẻ mặt đầy đau khổ, nói: "Anh à, ba thật sự rất tốt với chúng ta đấy! Cho dù ba có nói dối thì em vẫn rất yêu ba!"

"Anh à, nếu chúng ta thật sự là con của ông cậu, thế thì thật sự quá tàn nhẫn với ba rồi! Nếu thật sự là vậy thì ba vừa mất vợ vừa mất con. Anh ơi, hay là chúng ta đừng đi giám định ADN với ông cậu, cả đời đều là con của ba, có được hay không?"\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.