Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 504: Chương 504: Cướp người đàn ông của cung tư mỹ trước mặt mọi người




Khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn lập tức đen như đáy nổi, cái đồ phụ nữ lăng nhăng Nhan Nhã Tịnh này, thế này là chui vào trong phòng thử đồ cưỡng ép đàn ông hả!

Anh không chịu đựng nổi nữa!

Rầm!

Lưu Thiên Hàn đạp mạnh một phát mở toang cửa phòng thử đồ ra, liền nhìn thấy Lâm Tư Hãn đang đè lên trên người Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tư Hãn thực sự bất cẩn ngã vào nhau rất thuần khiết, ban nãy cô thực sự không chịu nổi sự tàn phá của diễn xuất của Lâm Tư Hãn, định tiếp tục mở cửa.

Nhưng Lâm Tư Hãn đang biểu diễn hết sức mình, sao cậu ta lại chịu buông tha cho khán giả Nhan Nhã Tịnh này được, cậu ta dồn sức kéo lấy Nhan Nhã Tịnh, để cô quay lại thưởng thức diễn xuất đáng kinh ngạc của cậu ta. Đúng lúc hôm nay Nhan Nhã Tịnh lại đi giày cao gót, đứng không vững, cơ thể mất khống chế ngã xuống đất.

Lâm Tư Hãn thấy Nhan Nhã Tịnh bị ngã, đương nhiên cậu ta không thể đứng im mặc kệ được, cậu ta vô thức vươn tay ra kéo lấy Nhan Nhã Tịnh, không ngờ rằng tay chân cậu ta không linh hoạt lắm, không những không thể kéo Nhan Nhã Tịnh dậy mà còn ngã lên trên người Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh vừa mới ngã xuống lại bị tổn thương lần thứ hai.

Mông Nhan Nhã Tịnh ngã tới đau rát, bây giờ bị Lâm Tư Hãn đập một cái như vậy, bụng cũng đau theo.

Cô tức lắm chứ, tức đến mức thực sự muốn cho Lâm Tư Hãn một đạp thành thái giám luôn, để cho cậu ta diễn nam thứ bảy đúng bản sắc luôn. Nhưng hành vi bạo lực của cô còn chưa kịp thực hiện thì Lưu Thiên Hàn đã đạp mở phòng thử đồ.

Lâm Tư Hãn nhập vai quá sâu, ngay lúc ngã xuống đó cũng chưa rút khỏi vai nam thứ bảy, cánh tay cậu ta đập vào cô, rất đau, cậu ta không nhịn được mà bật thốt thành tiếng với giọng điệu ban nãy: “Oh! Đừng mà! Đau quá...”

Sau khi phát huy diễn xuất, Lâm Tư Hãn mới nhận ra Nhan Nhã Tịnh đang ở bên dưới, cậu ta đập vào Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh chắc chắn còn ngã đau hơn cả cậu ta.

Nghĩ tới việc một tên đàn ông to tướng như cậu ta không những không thể bảo vệ Nhan Nhã Tịnh mà còn đập vào Nhan Nhã Tịnh, trong lòng cậu ta lập tức nảy sinh cảm giác hổ thẹn rất mạnh mẽ.

Cậu ta vừa đứng dậy kiểm tra xem Nhan Nhã Tịnh có bị thương hay không thì một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đã túm lấy cánh tay nhấc cậu ta lên một cách thô lỗ, sau đó ném mạnh xuống đất.

“Oh! Chân của tôi!” Lâm Tư Hãn đau đến mức nhe răng nhếch miệng: “Chân của tôi sắp gãy rồi...”

Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không quan tâm Lâm Tư Hãn đang quỷ khóc sói gào, anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh từ trên cao xuống, trong mắt là vẻ lạnh lẽo, gần như có thể đông cứng người lại thành băng.

Trực giác Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Lưu Thiên Hàn rất kì lạ, cô cũng đâu có chọc vào anh, sao anh phải nhìn cô bằng ánh mắt giết người đó chứ!

Không đợi cô lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như từ trên đỉnh núi tuyết của Lưu Thiên Hàn đã vang lên trong phòng thử đồ: “Nhan Nhã Tịnh, cô giỏi thật đấy nhỉ!”

“Hả?”

Mặt Nhan Nhã Tịnh hoang mang, sao cô không biết cô giỏi chỗ nào thế?

Lâm Tư Hãn bị Lưu Thiên Hàn ném ngã không nhẹ, nhưng cậu ta cũng là một diễn viên rất chuyên nghiệp, cho dù người cậu ta đau như muốn rã ra, cũng không thể đánh tan được lòng nhiệt huyết làm nam phụ của cậu ta.

Cậu ta giãy dụa bò dậy từ mặt đất, hất đầu một cái lại quay lại dáng vẻ tổng giám đốc bá đạo trẻ trâu.

Cậu ta đi ba bước thành hai bước tiến lên trước, bảo vệ Nhan Nhã Tịnh ở đằng sau thật chặt chẽ: “Sao thế, muốn ức hiếp người phụ nữ của tôi à? Cậu hai Lưu, tôi nói cho anh biết, người phụ nữ của Lâm Tư Hãn này, không phải ai muốn ức hiếp là ức hiếp được đâu!”

Đôi chân Lâm Tư Hãn run rẩy, nhưng khuôn mặt điển trai trẻ trâu vẫn viết đầy bốn chữ dũng cảm vô địch.

“Ha!”

Lưu Thiên Hàn cười mỉa, không hề quan tâm tới lời đe dọa của Lâm Tư Hãn: “Tôi cứ ức hiếp đấy, thì cậu làm được gì!”

Lâm Tư Hãn: “Tôi...”

Lâm Tư Hãn lập tức như quả cà tím bị héo, đúng thật là cậu ta không làm gì được.

Ban nãy lúc Nhan Nhã Tịnh ngã xuống còn bất cẩn bị trật eo, ban nãy cô thử đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng cơ thể quá đau, không thành công.

Thấy Lâm Tư Hãn đi tới, cô vội vàng vươn tay ra nói với cậu ta: “Tư Hãn, kéo em một cái!”

Nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, Lâm Tư Hãn mới hoàn hồn lại từ trong lúc bị khí thế của Lưu Thiên Hàn giết trong chớp mắt, cậu ta vội vàng quay người muốn kéo Nhan Nhã Tịnh dậy.

Nhưng tay của cậu ta còn chưa kéo lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nhan Nhã Tịnh thì Lưu Thiên Hàn đã bế bổng Nhan Nhã Tịnh vào lòng.

Lâm Tư Hãn cụp mắt, nhìn bàn tay hụt hẫng trong không trung của mình. Cái gì? Nữ chính của cậu ta cứ thế bị người khác cướp mất sao!

Lâm Tư Hãn không phục!

Lâm Tư Hãn kiêu ngạo khịt mũi một tiếng, định lấy can đảm cướp lại Nhan Nhã Tịnh từ trong lòng Lưu Thiên Hàn.

Nhưng cậu ta vừa mới tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén như dao của Lưu Thiên Hàn đã bén soạt soạt lên người cậu ta.

Ngay lúc đó, Lâm Tư Hãn cảm thấy có hàng trăm hàng ngàn con dao đang rạch xoẹt xoẹt xoẹt trên người mình, rạch đến mức cậu ta suýt chút nữa thì đứng không vững.

Cậu ta có một cảm giác rất mạnh mẽ, nếu như cậu ta dám bế Nhan Nhã Tịnh, cậu ta chắc chắn sẽ bị rạch cho chỉ còn lại bộ xương.

Không, đến cả xương cũng bị nghiền nát.

Lâm Tư Hãn không kìm chế được mà rùng mình, cậu ta thức thời lùi về sau một bước, giữ một chút khoảng cách với Lưu Thiên Hàn.

Cậu ta cảm thấy mình sợ sệt trước mặt Lưu Thiên Hàn như thế này thực sự có hơi mất mặt, nhưng cậu ta thuộc phái lạc quan bẩm sinh, lại khôi phục trở về dáng vẻ cởi mở xán lạn.

Nam phụ ấy mà...

Nam phụ cho dù có dũng cảm đến đâu bá đạo đến đâu đẹp trai đến đâu, cuối cùng, đều không có được nữ chính.

Anh ta đào tim móc phổi bỏ hết tâm can ra cho nữ chính, nhưng cuối cùng nữ chính vẫn quay về trong vòng tay của nam chính, anh ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn nữ chính mà thôi, ảm đạm buồn bã, khiến người xem đau lòng.

Nhớ tới từ ảm đạm buồn bã này, Lâm Tư Hãn lập tức lại như bị thần diễn nhập hồn, cậu ta dồn sức túm lấy lồng ngực mình, thậm chí còn học đi đôi với hành gầm lên như mấy ngày trước cậu ta vừa mới học: “Nhã Tịnh! Nhã Tịnh của tôi! Khốn nạn, anh trả lại Nhã Tịnh của tôi cho tôi!”

Khốn nạn?

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình đã co giật tới đơ cả mặt rồi, Nhan Nhã Tịnh gọi anh Lưu như thế này, sao nghe cứ như anh Lưu là tên đàn ông bội bạc vứt bỏ cậu ta vậy?

Lưu Thiên Hàn vẫn đang sầm mặt, trong đôi mắt âm u của anh là sự lạnh nhạt khiến lòng người lạnh lẽo: “Nằm mơ đi!”

Nói xong câu này, anh mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người mà bế Nhan Nhã Tịnh nhanh chân đi ra khỏi cửa hàng.

Cung Tư Mỹ cắn chặt môi, tình cảnh mà cô ta lo lắng nhất vẫn xảy ra!

Anh không chống lại được sức ảnh hưởng của Nhan Nhã Tịnh mang tới cho anh, khiến một mình cô ta phải chịu đựng sự xấu hổ khi bị vứt bỏ trước mặt nhiều người như vậy!

Cô ta đâu thể cam lòng!

Cung Tư Mỹ hít sâu vài hơi, nhanh chân đuổi theo Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh: “Anh Gia Thành, anh buông Nhan Nhã Tịnh xuống có được không?”

Các nhân viên xung quanh cửa hàng không ngừng bàn tán, khiến cõi lòng Cung Tư Mỹ càng thêm chật vật. Đôi mắt cô ta ầng ậng nước, nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ đáng thương rồi nói: “Anh Gia Thành, anh bế Nhan Nhã Tịnh rời đi trước mặt nhiều người như vậy, vứt một mình em ở lại đây, anh muốn người khác nhìn em như thế nào?”

“Anh Gia Thành, để Nhan Nhã Tịnh và chồng sắp cưới của cô ta rời đi đi, anh ở lại đây với em có được không? Anh Gia Thành, em muốn chọn kỹ mấy bộ lễ phục, ngày mai em còn muốn xinh đẹp lộng lẫy đứng bên cạnh anh! Anh Gia Thành, anh ở lại đi, có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.