Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 503: Chương 503: Nhan nhã tịnh, cô không thuần khiết




Đặc biệt là khi thời gian từng chút trôi qua, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng khó chịu như bị vô vàn kim đâm, anh chỉ ước gì có thể đập phá phòng thử đồ trước mặt rồi lôi cổ tên mặt non ẻo lả kia ra.

Thật ra thay quần áo không tốn bao nhiêu phút hết, nhưng Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tư Hãn đã cùng đi vào phòng thử đồ gần mười phút mà còn không hề có ý định muốn đi ra, điều này làm cho Lưu Thiên Hàn không nhịn được mà suy nghĩ theo hướng không trong sáng.

Anh cũng không nhịn nổi nữa, đôi chân dài thẳng tắp bước ra, đi tới phòng thử đồ với gương mặt tăm tối.

Thấy Lưu Thiên Hàn lại đi đến phòng thử đồ, Cung Tư Mỹ lập tức sốt sắng.

Nếu Lưu Thiên Hàn cướp Nhan Nhã Tịnh từ tay Lâm Tư Hãn thì cô ta biết để mặt mũi đi đâu!

Cô ta tuyệt đối sẽ không để Nhan Nhã Tịnh cướp đi người đàn ông của mình trước mặt mọi người!

“Anh Gia Thành...”

Giọng nói mềm mại của Cung Tư Mỹ vang lên sau lưng Lưu Thiên Hàn: “Anh Gia Thành, anh chọn lễ phục giúp em được không? Ngày mai em muốn mình thật xinh đẹp để đứng bên cạnh anh.”

“Cung Tư Mỹ, em cứ tự chọn đi là được.” Lưu Thiên Hàn trả lời lạnh nhạt, tiếp tục đi tới phòng thử đồ.

Anh cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc Nhan Nhã Tịnh và tên mặt non ẻo lả đó làm chuyện không biết xấu hổ gì trong phòng thử đồ!

Thật ra Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tư Hãn không hề làm chuyện gì không biết xấu hổ trong phòng thử đồ.

Thậm chí Nhan Nhã Tịnh còn không có ý định muốn thử bộ lễ phục này.

Quần áo do thần tượng thiết kế, được sờ lên vài cái thôi là cô đã thỏa mãn lắm rồi, không cần phải thiếu tôn trọng mà mặc lên người.

Vừa vào phòng thử đồ, Nhan Nhã Tịnh đã giành lấy bộ lễ phục trong tay Lâm Tư Hãn: “Ôi chao! Đẹp quá đi mất! Không hổ là kiệt tác của thần tượng mình, đúng là hoàn mỹ đến độ không thể bắt bẻ!”

Loại trai thẳng sắt thép như Lâm Tư Hãn này hoàn toàn không có hứng thú với lễ phục của phụ nữ, bây giờ cậu ta chỉ cảm thấy hứng thú với kỹ năng diễn xuất của mình thôi.

Cậu ta cười híp mắt đi về phía Nhan Nhã Tịnh, trưng ra dáng vẻ học sinh tiểu học chờ giáo viên khích lệ: “Chị Nhã Tịnh, chị cảm thấy diễn xuất của tôi hôm nay như thế nào? Hôm nay tôi nhất thời phát huy, tôi thật sự cảm thấy biểu hiện của tôi rất đỉnh luôn đó!”

Nhan Nhã Tịnh đang muốn nói chuyện này với Lâm Tư Hãn. Nếu như cậu ta đã mở miệng trước thì cô cũng thảo luận lại chuyện diễn xuất với cậu ta một lượt luôn.

“Tư Hãn này, tôi cảm thấy chúng ta đừng nên nhất thời phát huy thì hơn, tôi nghĩ có kịch bản vẫn tốt hơn nhiều.” Nhan Nhã Tịnh khựng lại một thoáng rồi lựa lời nói: “Hoặc là khi tôi nhờ cậu đến diễn vai nam phụ thì chúng ta nên tập luyện thử với nhau trước, không là dễ làm sụp đổ tình tiết lắm.”

“Chị Nhã Tịnh, chị đang ghét bỏ diễn xuất của tôi sao?” Lâm Tư Hãn cảm thấy tổn thương, đường đường là thiếu niên tuổi trẻ anh tuấn mà lại sốt ruột đến mức sắp khóc tới nơi: “Chị Nhã Tịnh, có phải chị cảm thấy diễn xuất của tôi quá kém hay không, phối hợp với chị không ổn chút nào đúng không?”

“Chị Nhã Tịnh, tôi biết thiên phú diễn xuất của tôi không được tốt, nhưng tôi vẫn luôn rất cố gắng mà! Chị Nhã Tịnh, tôi xin chị tuyệt đối đừng sa thải tôi! Tôi thật sự rất cố gắng diễn tốt vai nam phụ của chị!”

Nhan Nhã Tịnh: “...”

Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ đang chuẩn bị rất nhiều lời để nói về khuyết điểm trong diễn xuất của Lâm Tư Hãn. Nhưng nhìn Lâm Tư Hãn bây giờ đáng thương như vậy, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy không đành lòng, cô cảm giác nếu mình cứ kén cá chọn canh tiếp thì sẽ thành địa chủ phong kiến vô nhân tính vậy.

Yên lặng một lúc lâu sau, Nhan Nhã Tịnh vẫn quyết định an ủi Lâm Tư Hãn: “Tư Hãn, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không hề ghét bỏ diễn xuất của cậu.”

“Thật ra, thật ra diễn xuất của cậu cũng khá tốt, nếu thực tế hơn một chút thì chắc chắn sẽ càng tốt hơn.”

Lâm Tư Hãn là điển hình cho kiểu người “cho một viên kẹo là lập tức vui vẻ”, được Nhan Nhã Tịnh khích lệ, khuôn mặt tuổi trẻ tràn đầy năng lượng kia lại trở nên vui sướng hớn hở ngay.

“Chị Nhã Tịnh, chị nói thật sao? Chị thật sự cảm thấy diễn xuất của tôi rất tốt?”

Nhan Nhã Tịnh: “...”

Lúc thế này, ngoại trừ thừa nhận diễn xuất của Lâm Tư Hãn tốt thì cô còn có thể nói gì được nữa đây? Dù sao cô cũng không đành lòng làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của đóa hoa tổ quốc.

Nhan Nhã Tịnh cắn răng gật đầu. Thấy cô gật đầu, Lâm Tư Hãn cười càng thêm vui vẻ, cậu ta kích động nắm lấy cổ tay của cô: “Chị Nhã Tịnh, chị đúng là ánh mắt cao siêu nhận thấy anh hùng, tôi cũng biết là diễn xuất của tôi đã tiến bộ hơn nhiều rồi.”

“À, đúng rồi chị Nhã Tịnh, tôi có tin tốt muốn nói cho chị biết! Trước kia, ngay cả nam phụ thứ mười tôi cũng không có cơ hội để diễn, nhưng mấy hôm trước có đạo diễn đến tìm tôi, chị biết tôi diễn nam phụ thứ mấy không? Nam phụ thứ bảy! Không ngờ tôi lại có thể diễn vai nam phụ thứ bảy!”

Lâm Tư Hãn càng nói càng hưng phấn: “Tôi tưởng mình còn phải tôi luyện thật lâu nữa mới diễn được vai nam phụ thứ mười, ai ngờ tôi lại nhảy thẳng lên chiếm được cơ hội diễn vai nam phụ thứ bảy luôn chứ!”

“Chị Nhã Tịnh, chị biết vai nam phụ thứ bảy là nhân vật nào không? Là thái giám đó chị! Một người đàn ông chân chính như tôi lại khiêu chiến diễn vai thái giám, đây là cơ hội để tôi luyện diễn xuất tốt cỡ nào chứ!”

Khóe môi Nhan Nhã Tịnh khẽ run rẩy, bỗng nhiên cô cũng không biết nên nói cái gì với thanh niên Lâm Tư Hãn mắc hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì này nữa.

Diễn vai thái giám mà lại vui vẻ đến vậy sao?

“Chị Nhã Tịnh, anh họ của của tôi không muốn gọi tôi đi đóng phim, anh ấy thấy tôi không tốt, nhưng mà vẫn có người ưng ý tôi! Chị Nhã Tịnh, tin tôi đi, tôi nhất định sẽ diễn tốt vai thái giám này! Đúng rồi chị Nhã Tịnh, bộ phim này tên là “Câu chuyện không thể không nói của tôi với thái giám”. Sau khi bộ phim được công chiếu, chị nhất định phải đến ủng hộ tôi đấy! Tôi còn chờ phản hồi của chị về diễn xuất của mình nữa!”

Khoé môi Nhan Nhã Tịnh lại run rẩy, “Câu chuyện không thể không nói của tôi với thái giám”... Vừa nghe đã biết không phải phim truyền hình chính thức rồi, cô đoán ngay cả tiêu chuẩn phim chiếu mạng cũng không tới nữa, bảo sao lại tìm đến một người có diễn xuất “rung động” lòng người như Lâm Tư Hãn diễn vai nam phụ thứ bảy.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy nếu cô tiếp tục thảo luận về vấn đề diễn xuất của Lâm Tư Hãn là chắc chắn sẽ chuyển từ run khóe môi thành run mặt mất. Cô vừa định đẩy cửa phòng thử đồ để đi ra ngoài thì Lâm Tư Hãn lại kích động giữ cánh tay cô lại.

“Chị Nhã Tịnh, tối qua tôi đã tính sẵn phương pháp diễn vai thái giám cả đêm, bây giờ tôi đã nắm được bí quyết rồi, tôi biểu diễn cho chị xem thử nha, chị xem thấy được hay không nhé...!”

Dứt lời, Lâm Tư Hãn lập tức kéo căng cuống họng, tay vểnh lên thành hoa lan, giọng nói the thé kêu lên: “Đáng ghét! Đừng mà, ư hừm...”

“Không muốn, không muốn, người ta thật sự ghét em chết đi được! Hừ...!”

Diễn xuất kinh thiên động địa của Lâm Tư Hãn thật sự làm Nhan Nhã Tịnh sững người, cô mắt chữ A mồm chữ O nhìn Lâm Tư Hãn, vì sao cô lại cảm thấy cậu ta diễn không giống thái giám mà lại giống “đó đó” đang tiếp khách vậy?

Khi Lưu Thiên Hàn đi đến phòng thử đồ liền nghe được giọng nói tỏ vẻ hờn dỗi của Lâm Tư Hãn.

“Không muốn, không muốn, người ta thật sự ghét em chết đi được! Hừ...!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.