Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 437: Chương 437: Không thể nói bí mật của anh lưu




Cô không làm được.

Người đàn ông của Nhan Nhã Tịnh cô, nói thế nào thì cũng là người đàn ông cả đời này chỉ hôn duy nhất một mình cô, anh không thể hôn người khác được!

Nhưng cho dù đau đớn như ngàn mũi tên đâm trúng, thì giây phút này cô có thể làm được gì đâu cơ chứ?

Ngăn cản ư?

Cô ra tay ngăn cản cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ khiến mọi người cảm thấy cô là kẻ điên.

Thậm chí tất cả mọi người cũng đều sẽ cho rằng cô không chung thủy với Lưu Thiên Hàn. Anh vừa chết chưa được vài ngày mà cô đã muốn dụ dỗ anh hai của anh.

Nhan Nhã Tịnh sợ mình thấy Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ hôn nhau thì thật sự sẽ nổi khùng, cô cũng không muốn ở lại căn phòng riêng này thêm một giây nào nữa, liền lao ra khỏi phòng riêng như chạy trốn.

Nhan Nhã Tịnh đi thẳng vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh vốc vào mặt mình vài cái mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Cô vừa định ra khỏi đó, quay mặt lại thì đã thấy Cung Tư Mỹ cười tươi như hoa.

Không phải Cung Tư Mỹ đang tiến hành nụ hôn dài ít nhất nửa tiếng đồng hồ với anh Lưu trong phòng VIP à? Bây giờ còn chưa hết năm phút, sao cô ta lại ra ngoài?

Lẽ nào anh Lưu vốn không đồng ý hôn Cung Tư Mỹ?

Trái tim cô đơn của Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng nhen nhóm ngọn lửa nhỏ hừng hực.

Cũng đúng thôi, lúc trước anh Lưu ngoài cô ra thì không ưa người phụ nữ khác, cho dù anh mất trí nhớ thì cũng không cách nào thay đổi bản năng tiềm ẩn nào đó trong cơ thể.

Cho dù là Cung Tư Mỹ sử dụng thủ đoạn gì khiến anh Lưu nhận định họ là bạn trai bạn gái, cơ thể của anh cũng không thể dễ dàng tiếp nhận cô ta như thế.

Ngay cả hôn cũng không thể tiếp nhận, chắc chắn cái gọi là lần đầu tiên giữa họ chỉ là lừa gạt thôi!

“Nhan Nhã Tịnh, trùng hợp thật đấy.”

Cung Tư Mỹ rửa tay xong, trên gương mặt đẹp không chê vào đâu được mang theo nụ cười không chút tì vết, tràn ngập hương vị của kẻ thắng lợi cao ngạo.

“Đúng là trùng hợp quá.”

Nhan Nhã Tịnh che đậy sự chật vật trong lòng, cô ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, trạng thái tích cực ứng chiến bất cứ lúc nào.

“Nhan Nhã Tịnh, hình như cô vẫn đầy ý thù địch với tôi.”

Giọng nói của Cung Tư Mỹ dễ nghe đến mức khó diễn tả thành lời, có một loại sức hút âm thầm tưới tắm vạn vật. Cô ta tỏ vẻ thân thiện nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, sau này chúng ta sẽ phải làm chị em dâu với nhau, cô đừng tỏ ra thù địch với tôi như thế.”

“Chị em dâu?” Nhan Nhã Tịnh cười: “Xin lỗi Cung Tư Mỹ, tôi thật sự không có hứng thú làm chị em dâu với cô.”

Trên mặt của Cung Tư Mỹ vẫn mang vẻ cao ngạo hơn người: “Cũng phải, anh Cửu đã chết rồi, cho dù tôi và anh Gia Thành đã kết hôn thì cô cũng không thể coi là em dâu của tôi được. Dù gì tôi không tin cô thật sự có thể thủ thân như ngọc cả đời vì anh Cửu.”

“Nhan Nhã Tịnh, tôi thật sự rất thông cảm với cô đấy. Anh Cửu yêu cô sâu đậm thì đã sao, cuối cùng không phải cô vẫn là một cô góa phụ đấy thôi?”

Giọng nói của Cung Tư Mỹ hơi mang vẻ mỉa mai: “Nhan Nhã Tịnh, tôi chúc phúc cho cô. Chúc cô sớm ngày gặp được chân ái, không cần phải làm góa phụ cả đời!”

Cung Tư Mỹ rất giỏi mấy chuyện này. Rõ ràng là đang khiêu khích người khác nhưng trên mặt lại ra vẻ ung dung cao quý, vẫn có thể cười đến mức ngây thơ vô hại, còn khiến đàn ông điên cuồng vì sự ngây ngô này.

“Cung Tư Mỹ, cô đang đắc chí cái gì chứ?”

Nhan Nhã Tịnh nhướng mày, sau khi rửa mặt xong, trên mặt cô còn ửng đỏ, thành ra lại có một cảm giác mặt mày rạng rỡ, xinh đẹp tuyệt vời.

“Cung Tư Mỹ, để tôi giải thích ý nghĩa của từ góa phụ cho cô nghe. Góa phụ chính là người đã mất chồng. Nhưng chồng của Nhan Nhã Tịnh tôi vẫn còn sống, tôi nào phải góa phụ chứ?”

Nghe cô nói vậy, vẻ mặt của Cung Tư Mỹ hơi biến sắc. Nhưng dù gì cô ta cũng là người phụ nữ từng trải qua sóng gió, chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt của cô ta đã khôi phục lại bình thường.

“Nhan Nhã Tịnh, tôi không biết cô đang nói nhảm cái gì hết! Cô thật sự nhớ anh Cửu đến phát điên rồi, bắt đầu nói năng linh tinh!”

Cung Tư Mỹ chuyển đề tài, nói tiếp: “Nhan Nhã Tịnh, tôi nghe nói dạo này cô luôn bám lấy anh Gia Thành. Anh Gia Thành có vẻ ngoài gần giống với anh Cửu. Tôi có thể hiểu được việc cô nhìn thấy anh ấy thì nhớ đến anh Cửu. Nhưng dù gì anh Gia Thành cũng là chồng chưa cưới của tôi, tôi không mong chồng chưa cưới của mình dây dưa không rõ với người phụ nữ không đứng đắn!”

“Cung Tư Mỹ, cô đang lo sợ điều gì thế?” Nhan Nhã Tịnh chẳng để tâm đến lời cảnh cáo của cô ta: “Cô đang lo, tôi sẽ giành đàn ông với cô à?”

“Cô yên tâm, Nhan Nhã Tịnh tôi sẽ không giành đàn ông với cô đâu.”

Cung Tư Mỹ còn chưa kịp thở phào thì lại nghe Nhan Nhã Tịnh thản nhiên nói: “Bởi vì chẳng cần giành, anh ấy vốn dĩ là người đàn ông của tôi rồi.”

“Nhan Nhã Tịnh, ai nó anh Gia Thành là người đàn ông của cô? Sao cô lại không biết xấu hổ vậy?” Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy thì dù tu dưỡng của Cung Tư Mỹ có tốt cỡ nào cũng không cách nào duy trì dáng vẻ tao nhã và ung dung tiếp nữa.

Cô ta lạnh lùng nhìn Nhan Nhã Tịnh chằm chằm, gằn từng câu từng chữ: “Nhan Nhã Tịnh, người trên toàn thế giới đều biết anh Cửu đã chết. Người trở về là anh Gia Thành tỉnh lại từ người thực vật, là chồng chưa cưới của Cung Tư Mỹ tôi. Nhan Nhã Tịnh, lẽ nào cô muốn cả thế giới đều biết thi thể của anh Cửu còn chưa nguội lạnh mà cô đã trơ tráo muốn dụ dỗ anh trai ruột của anh ấy đúng không!”

Nhan Nhã Tịnh biết Cung Tư Mỹ không thể thừa nhận chuyện Lưu Thiên Hàn còn sống, cô cũng lười nói tiếp với cô ta.

Cô hờ hững nhướng mày, nửa cười nửa không nhìn sang Cung Tư Mỹ, nói: “Đúng, tôi chính là muốn dụ dỗ anh trai ruột của anh ấy đấy. Sao? Cô có ý kiến gì à? Cô yên tâm, cho dù cô có ý kiến thì tôi cũng sẽ không nghe!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô!” Dù thế nào thì Cung Tư Mỹ cũng không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại khéo ăn khéo nói như thế. Trong mắt cô ta lóe lên vẻ nham hiểm, lời nói ra cũng như tẩm độc: “Nhan Nhã Tịnh, cô đúng là không biết xấu hổ. Anh Gia Thành là người đàn ông của tôi, nếu cô dám có ý đồ bất chính với anh ấy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Không khách sáo? Cung Tư Mỹ, tôi muốn biết cô định không khách sáo như thế nào với tôi đấy? Là tạo một vụ tai nạn xe hơi giết chết tôi hay là hủy đi ký ức của tôi, để ngay cả bản thân tôi là ai cũng không biết?”

Thấy mặt mày của Cung Tư Mỹ tái mét, Nhan Nhã Tịnh càng cười vui sướng: “Ồ, Cung Tư Mỹ, tôi quên nói với cô một câu. Người từng lên giường với cô thì mới tính là người đàn ông của cô, anh Gia Thành mà cô nhắc tới, thậm chí còn chưa từng ngủ chung giường với cô đúng không? Ha! Chưa chung chăn chung gối mà cô còn mặt mũi nói anh ấy là người đàn ông của cô, cô mới đúng là không biết xấu hổ đấy!”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Cung Tư Mỹ và Lưu Thiên Hàn không thể lên giường với nhau được. Ban đầu chỉ là suy đoán, bây giờ nhìn thấy gương mặt tím đen của cô ta, cô đã hoàn toàn khẳng định thật ra anh Lưu cũng thủ thân như ngọc vì cô.

Nghĩ vậy xong, tâm trạng Nhan Nhã Tịnh chợt tốt hẳn lên, bỗng muốn làm tổn thương thêm tâm hồn bé bỏng của Cung Tư Mỹ.

“Ha, lại còn lần đầu tiên giữa cô và anh ấy? Cung Tư Mỹ, một người đàn ông không chịu chạm vào cô, cô còn tới đây khoe khoang lần đầu tiên giữa cô và anh ấy, cô nói xem có phải da mặt cô dày hơn mặt đất rồi không!”

Cung Tư Mỹ hung hăng nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Tịnh. Câu nói này của cô ta gần như muốn gào thét lên: “Nhan Nhã Tịnh, ai nói tôi chưa từng lên giường với anh Gia Thành? Tôi nói cho cô biết, anh Gia Thành ở trên giường mê đắm tôi lắm, tối hôm đó anh ấy muốn tôi bảy…”

“Cung Tư Mỹ, cô nói câu này là vì cô không biết một bí mật.”

Nhan Nhã Tịnh cố tình làm ra vẻ thần bí mà nói cho cô ta nghe: “Một bí mật trên người anh ấy không thể nói ra. Cung Tư Mỹ, cô có muốn biết bí mật này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.