Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 436: Chương 436: Nhan nhã tịnh, liệu cô có tái hôn không




Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Chu Tịnh này thật sự rất đáng ghét, cố ý chọc vào nỗi đau của mình. Nếu không phải cô luôn nhắc nhở bản thân mình phải làm thục nữ thì đã giáng một bạt tai cho Chu Tịnh này văng ra xa rồi.

Chu Tịnh như thể bỗng nhớ ra điều gì đó, cô ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện có người gả làm mợ Lưu cũng chưa chắc để cô giúp lo toan. Dù gì cậu Lưu đã chết rồi, cô cũng không tính là con dâu của nhà họ Lưu nữa. Nghe nói bây giờ cô đã bị nhà họ Lưu đuổi ra khỏi nhà rồi phải không?”

“Haiz, thật là đáng thương. Ban đầu tất cả mọi người đều rất ngưỡng mộ cô, hâm mộ cô tốt số có thể gả cho cậu Lưu. Thật đáng tiếc, cậu Lưu chết trẻ, cho dù cô sinh hai đứa con cho nhà họ Lưu thì tới cuối cùng vẫn là xôi hỏng bỏng không.”

Câu nói này của Chu Tịnh đâm chọc quá ghê gớm, Tôn Lệ đã sắp không thể nghe tiếp. Cô ta không khỏi lên tiếng: “Chu Tịnh, cô đừng có quá đáng!”

Chu Tịnh hơi sợ tính cách mạnh mẽ của Tôn Lệ, dù sao cô ta cũng nói đã miệng rồi, nên không định ép sát tiếp nữa.

Đỗ Nghị cảm thấy gương mặt nhỏ tái nhợt của Nhan Nhã Tịnh thật sự cũng hơi đáng thương, anh ta vội tới giảng hòa: “Mọi người đừng nói nữa, chúng ta chơi nói thật hay thử thách tiếp đi.”

Có lẽ do tâm trạng kém nên vận may cũng sẽ trở nên kém đi. Vòng nói thật lòng hay thử thách này, Nhan Nhã Tịnh lại rút phải bom.

Chu Tịnh thấy quả bom trong tay của Nhan Nhã Tịnh, trong lòng tỏ vẻ đắc chí. Cô ta là chị em tốt của Cung Tư Mỹ, biết trước giờ bạn mình ghét ai, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để khiêu khích Nhan Nhã Tịnh này.

Chu Tịnh thật sự rất mong đầu óc Nhan Nhã Tịnh chập mạch, có thể chọn thử thách. Nếu thế, cô ta sẽ kêu Nhan Nhã Tịnh cởi quần áo quay ba vòng trên nền nhạc Blues, để toàn bộ người Vân Hải đều nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đê tiện cỡ nào.

Đáng tiếc, Nhan Nhã Tịnh không chọn thử thách mà chọn nói thật.

Chút tâm tư xấu xa này của Chu Tịnh đều viết hết lên mặt, cô ta vừa muốn nói thì Triệu Nghị sinh ra lòng thương hoa tiếc ngọc với Nhan Nhã Tịnh đã giành lên tiếng trước, nói với cô.

“Vòng này để tôi hỏi!”

“Triệu Nghị, ai cho anh giành với tôi, muốn hỏi cũng phải do tôi hỏi chứ.”

Triệu Nghị kiêu căng nhìn thẳng vào đôi mắt bực tức của Chu Tịnh: “Chu Tịnh, cô đừng có mà không biết điều! Vòng trước cô vừa mới đặt câu hỏi rồi đấy! Dù sao cũng phải cho người khác cơ hội đặt câu hỏi chứ?”

Nói xong câu này, anh ta cũng lười để ý đến Chu Tịnh mà quay mặt sang, nở nụ cười hào phóng nhìn Nhan Nhã Tịnh và hỏi: “Nhan Nhã Tịnh, cậu hai Lưu đã qua đời lâu như vậy rồi, cô có từng nghĩ đến chuyện tái hôn không?”

Triệu Nghị hỏi một câu đơn giản như vậy, một mặt là vì giải vây cho Nhan Nhã Tịnh, mặt khác là vì trong lòng anh ta cũng ôm chút tâm tư khó diễn tả thành lời.

Lúc vừa bước vào phòng riêng, anh ta cũng không chú ý Nhan Nhã Tịnh ngồi trong góc, ánh mắt đầu tiên là bị Cung Tư Mỹ chói lọi thu hút. Nhưng sau khi thấy Nhan Nhã Tịnh, anh ta bỗng cảm thấy, ánh mặt trời rạng rỡ cũng không khiến người ta say đắm bằng một ngôi sao trên bầu trời đêm.

Cung Tư Mỹ là người đẹp trong số các người đẹp, đẹp đến hoàn hảo không tỳ vết, không chê vào đâu được. Nhưng trên người của Nhan Nhã Tịnh lại mang đến cho người ta một cảm giác trí thức hấp dẫn, vừa có phẩm chất thanh cao lại vừa giống một dòng suối trong, càng nhìn càng khiến người ta mê đắm.

Chỉ xét về diện mạo, Triệu Nghị không thể nói rõ rốt cuộc là Cung Tư Mỹ đẹp hơn hay là Nhan Nhã Tịnh đẹp hơn. Nhưng cảm giác mà Nhan Nhã Tịnh mang đến cho người khác thoải mái hơn nhiều so với Cung Tư Mỹ.

“Triệu Nghị, anh rõ ràng là muốn thả cho Nhan Nhã Tịnh! Câu hỏi đơn giản như vậy còn cần phải trả lời sao? Xã hội bây giờ, ai còn thủ thân như ngọc cả đời cho người chồng đã mất của mình chứ?” Chu Tịnh khinh bỉ liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái: “Dù sao nếu là tôi, tôi không thể làm liệt nữ trong sạch đâu, cũng đâu có ai tặng đền thờ trinh tiết cho tôi.”

Nghe cuộc đối đáp của Triệu Nghị và Chu Tịnh, tầm mắt của Lưu Thiên Hàn âm trầm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh chằm chằm.

Anh cũng cảm thấy, Nhan Nhã Tịnh không thể vì người em trai song sinh của mình mà thủ thân như ngọc. Dù gì tối qua, cô còn hao tốn tâm tư muốn bò lên giường anh.

Điều vượt ngoài dự đoán của mọi người là, từng câu từng chữ của Nhan Nhã Tịnh nói ra như lập lời thề: “Tôi sẽ không tái hôn.”

Cô khựng lại rồi nói tiếp: “Anh ấy ở trong lòng tôi, trước giờ chưa từng rời khỏi.”

Vế sau của câu nói này, Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa thốt lên.

Anh vẫn còn sống.

Tuy lúc ở trước mặt Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh hành động rất cảm tính, nhưng trên thực tế cô cũng không phải một người thiếu lý trí.

Bây giờ gần như người trên toàn thế giới đều cho rằng Lưu Thiên Hàn là Lưu Gia Thành. Nếu cô ở trước mặt nhiều người như vậy, nói gì mà Lưu Thiên Hàn còn sống, mọi người cũng sẽ không tin, chỉ xem cô là kẻ điên mà thôi.

Vì thế, lúc ở riêng, cô có thể quấn chặt lấy Lưu Thiên Hàn, nhưng ở nơi công cộng cô cũng có chừng mực của mình.

Lúc cần thiết, cô cũng có thể ép bản thân gọi anh một tiếng anh hai.

Nhan Nhã Tịnh nói xong câu này, trong phòng riêng bỗng trở nên yên ắng, có người cảm khái trong lòng vì thâm tình của Nhan Nhã Tịnh dành cho cậu Lưu, cũng có người thầm mắng cô giả tạo.

Bây giờ là xã hội gì rồi, có quỷ mới tin Nhan Nhã Tịnh có thể ở góa cả đời vì người đàn ông đã mất!

Biểu cảm trên mặt của Lưu Thiên Hàn vốn đã lạnh lùng, sau khi nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, vẻ mặt của anh càng lạnh lùng hơn một chút.

Ánh mắt anh giống như con dao lướt qua mặt của Nhan Nhã Tịnh, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay anh, vì tức tối mà sôi trào, lồng ngực cũng nhấp nhô kịch liệt.

Anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận sau khi nghe những lời Nhan Nhã Tịnh nói, anh chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Người phụ nữ này, anh thật sự không biết rốt cuộc cô quá giả tạo hay quá kinh tởm nữa.

Luôn miệng nói yêu người em trai đã chết của anh đến chết cũng không đổi, vậy mà còn mưu toan bò lên giường anh, phụ nữ bây giờ đều nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy sao?

Hay là cô chỉ coi anh là thế thân, mưu toan lợi dụng anh, thoát khỏi nỗi đau mất đi người yêu?

Nghĩ đến những lời thâm tình cô nói trước mặt anh chỉ vì coi anh là người thế thân cho em trai đã chết của mình, Lưu Thiên Hàn tức giận đến nỗi gân trên trán bắt đầu giật giật.

Khó chịu, cả người anh trên dưới đều khó chịu, vô cùng khó chịu, muốn giết người!

Trò nói thật lòng hay thử thách vẫn còn tiếp tục, tối nay có lẽ Cung Tư Mỹ bùng nổ nhân phẩm thật rồi, lại gặp bom lần nữa.

Cung Tư Mỹ ra vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Mấy người các cậu đều hỏi mấy câu quá đáng thôi! Hay là lần này tôi chọn thử thách đi!”

Thứ mà mấy người Chu Tịnh chờ chính là câu nói này của Cung Tư Mỹ. Cô ta và Triệu Bảo Ngọc nhìn nhau, sau đó cười gian xảo lên tiếng: “Tiểu Tư Mỹ, như vậy đi, cậu tìm một người đàn ông đẹp trai nhất trong phòng riêng của chúng ta, hôn nhau nửa tiếng đồng hồ!”

Người đàn ông đẹp trai nhất trong phòng riêng…

Khỏi phải nói, câu này của Chu Tịnh chắc chắn chỉ Lưu Thiên Hàn.

“Nửa tiếng quá ngắn ấy chứ, nên là một tiếng mới được.” Triệu Bảo Ngọc trêu đùa, hiển nhiên cô ta đã nhận định Cung Tư Mỹ sẽ chọn Lưu Thiên Hàn: “Cậu Lưu, nửa tiếng đồng hồ hay là một tiếng đồng hồ là do anh định. Nhưng anh phải kiềm chế chút nha, đừng hôn đến mức môi của Tiểu Tư Mỹ nhà tôi sưng lên, tối nay Tiểu Tư Mỹ nhà tôi còn phải gặp người ta nữa đấy!”

Triệu Bảo Ngọc vừa dứt lời, đám đông trong phòng riêng bắt đầu reo hò: “Hôn đi! Hôn đi!...”

Nắm tay của Nhan Nhã Tịnh bất chợt siết chặt, lẽ nào cô thật sự phải trơ mắt nhìn Cung Tư Mỹ và người đàn ông của mình thực hiện nụ hôn kiểu Pháp nửa tiếng đồng hồ, thậm chí là một tiếng đồng hồ ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.