Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 427: Chương 427: Lâm tam, trả tô thu quỳnh lại cho tôi




Trong thời gian Tô Thu Quỳnh hôn mê, Chiến Mục Hàng gần như coi phòng bệnh của cô là phòng làm việc của mình. Ngoại trừ những cuộc hội nghị anh ta cần phải có mặt, hầu hết những lúc khác anh ta đều ở trong phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh.

Đương nhiên trong khoảng thời gian này Lâm Tiêu cũng không rời một tấc, anh ta thậm chí còn hoãn lại bộ phim đã lên kế hoạch tranh giải Oscar.

Ước mơ lớn lao nhất của Lâm Tiêu là trở thành đạo diễn vĩ đại nhất thế giới. Anh ta theo đuổi ước mơ điên cuồng đến mức không muốn kế thừa gia tài hàng trăm nghìn tỷ. Nhưng bây giờ anh ta nhận ra rằng tất cả ước mơ đều không quý giá bằng người phụ nữ trước mặt này.

Trên cằm Chiến Mục Hàng và Lâm Tiêu đều lún phún râu, vì thức khuya trong thời gian dài nên cả hai người đều có quầng thâm dưới mắt, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến khí chất quý phái bẩm sinh và vẻ ngoài xuất sắc của họ.

Vừa nghĩ đến việc lần này Tô Thu Quỳnh gặp nguy hiểm suýt mất mạng vì Chiến Mục Hàng, Lâm Tiêu rất muốn nghiền anh ta thành tro. Nhưng vì đang ở trước mặt Tô Thu Quỳnh nên anh ta không muốn dùng đến bạo lực, chỉ đẩy Chiến Mục Hàng ra: “Chiến Mục Hàng, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, anh làm cô ấy cảm thấy ghê tởm đấy!”

Chiến Mục Hàng cũng biết những việc mình làm trước đây thật sự rất ghê tởm, nhưng phải làm sao bây giờ, anh ta rất thích Tô Thu Quỳnh!

Thích đến mức khi ở trước mặt cô, anh ta hoàn toàn không thể kiểm soát tình cảm gần như điên cuồng của mình.

Ở trước mặt người khác anh ta có thể bình tĩnh như núi, chỉ riêng Tô Thu Quỳnh là luôn có năng lực chọc anh ta nổi điên, khiến anh ta làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi hết lần này tới lần khác.

Chiến Mục Hàng không quan tâm Lâm Tiêu, anh ta nhìn Tô Thu Quỳnh với đôi mắt đỏ hoe: “Tô Thu Quỳnh, anh biết những việc anh làm không bằng lợn chó, là anh tống em vào tù, hai đứa con của chúng ta đều chết vì anh. Anh có lỗi với em, dù chết một nghìn một vạn lần, anh cũng không thể bù đắp được những lỗi lầm mà anh đã gây ra cho em.”

“Nhưng mà Tô Thu Quỳnh, anh thật lòng muốn em cho anh thêm một cơ hội. Anh muốn chăm sóc cho em, bù đắp những lỗi lầm mà anh đã phạm phải.”

Sau một lúc im lặng, Chiến Mục Hàng nói tiếp: “Tô Thu Quỳnh, nói ra có lẽ rất buồn cười, nhưng anh thật sự không hiểu tình yêu là gì, không biết làm thế nào để yêu một người. Anh tưởng rằng tình yêu là chiếm hữu, tình yêu là cưỡng chế giam cầm để em không thể thoát khỏi anh. Trong khoảng thời gian em hôn mê này, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh của trước đây đã sai rồi. Tô Thu Quỳnh, anh muốn học cách yêu một người, anh muốn xin em cho anh thêm một cơ hội nữa.”

Một người kiêu ngạo như Chiến Mục Hàng chưa bao giờ nói những lời hèn mọn như vậy với người khác, nhưng bây giờ anh ta lại không quan tâm mình có hèn mọn hay không. Dù phải quỳ xuống đất, anh ta cũng muốn cầu xin Tô Thu Quỳnh quay lại bên cạnh mình.

Lâm Tiêu cực kì sốt ruột, Chiến Mục Hàng nói những lời này rất chân thành và êm tai, ngộ nhỡ Tô Thu Quỳnh mềm lòng, anh ta sẽ thật sự không còn cơ hội nữa.

Lâm Tiêu vừa định nói gì đó để cứu vãn một phần thì chợt cảm thấy lòng bàn tay trở nên mềm mại, một bàn tay nhỏ mềm mại không xương nắm chặt tay anh ta.

“Lâm Tiêu, chúng ta quen nhau đi.”

Vì hôn mê trong một thời gian dài nên giọng Tô Thu Quỳnh hơi yếu, còn mang theo điệu khàn, nhưng giọng nói này lại là âm thanh êm tai hay nhất mà Lâm Tiêu nghe được.

Trong lòng Lâm Tiêu mừng rỡ tột độ, anh ta nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tô Thu Quỳnh, khó tin nhìn cô ấy: “Thu Quỳnh, em vừa nói gì cơ? Hình như vừa rồi, vừa rồi anh nghe nhầm thì phải, anh nghe em nói với anh rằng em muốn quen anh?”

“Lâm Tiêu, anh không nghe nhầm đâu, vừa rồi em thực sự nói chúng ta quen nhau đi.” Tô Thu Quỳnh vô cùng chân thành nhìn Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, anh từng bảo nếu em không thử thì làm sao biết được anh tốt bao nhiêu. Em muốn xem thử anh tốt bao nhiêu.”

“Thu Quỳnh!”

Lâm Tiêu ôm chầm lấy Tô Thu Quỳnh, ôm chặt đến nỗi như muốn cô hoà vào làm một với mình, anh ta liên tục thì thào: “Thu Quỳnh, Thu Quỳnh, Thu Quỳnh của anh...”

Bị Lâm Tiêu ôm như vậy, ban đầu Tô Thu Quỳnh hơi cứng đờ, nhưng dần dần cô cũng quen.

Mắt Tô Thu Quỳnh ươn ướt, mối tình đầu của cô là Chiến Mục Hàng, cô không nhớ mình thích Chiến Mục Hàng từ khi nào, là lúc nhỏ khi cô khóc nhè, anh ta cho cô một cây kẹo que, hay là vào lần đầu tiên gặp anh ta, cô đã kinh ngạc như gặp được thần tiên.

Nhưng sau khi trải qua bao nhiêu đau thương và phiền muộn, Tô Thu Quỳnh dũng cảm của thời thanh xuân đã trưởng thành rồi.

Vào thời thanh xuân bất diệt, cô thích vẻ ngoài xinh đẹp kia hơn, nhưng giờ đây, sau khi cơ thể đã chồng chất vết thương, cô càng thích linh hồn tốt đẹp hơn.

Vì thế cô muốn nắm chặt tay Lâm Tiêu.

Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau, mắt anh ta đỏ ngầu như máu. Anh ta cảm thấy mình đứng ở đây cực kì giống một chiếc bóng đèn hơn một nghìn oát, nhưng hai chân anh ta lại như mọc rễ, làm thế nào cũng không thể bước ra khỏi phòng bệnh này.

Tại sao cô lại chọn Lâm Tiêu?

Tại sao cô lại chọn Lâm Tiêu được!

Tô Thu Quỳnh đã từng là vợ của Chiến Mục Hàng anh ta, họ từng hứa sẽ ở bên nhau trọn đời rồi mà!

Đúng nhỉ, đã từng, những điều đó chỉ là đã từng thôi.

Bây giờ người đời nhắc đến Tô Thu Quỳnh cùng lắm sẽ chỉ gọi cô là vợ cũ của Chiến Mục Hàng anh ta. Chữ “cũ” đó đã chứng minh cô không còn thuộc về anh ta nữa rồi.

Anh ta yêu cô như thế, tại sao cô lại không còn thuộc về anh ta nữa?

“Tô Thu Quỳnh, em không thể ở bên Lâm Tam được!”

Chiến Mục Hàng hét lên với đôi mắt đỏ ngầu: “Lâm Tam, anh buông Tô Thu Quỳnh ra!”

Lâm Tiêu không quan tâm đến lời Chiến Mục Hàng nói, anh ta như đang thị uy, không chỉ không buông Tô Thu Quỳnh ra mà còn cúi mặt xuống hôn lên môi Tô Thu Quỳnh.

Theo bản năng Tô Thu Quỳnh muốn tránh Lâm Tiêu, cô gắng sức che miệng lại, không cho Lâm Tiêu tiếp tục hôn mình.

Nhìn thấy động tác của Tô Thu Quỳnh, vẻ tổn thương hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai của Lâm Tiêu, nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu của Chiến Mục Hàng thì lại bừng lên ánh sáng hi vọng hừng hực.

Tô Thu Quỳnh cũng nhận thấy sự khác thường của Lâm Tiêu, vẻ thẹn thùng hiếm thấy hiện lên trên mặt cô.

“Lâm Tiêu, em chưa đánh răng.”

Cô không biết chính xác mình đã hôn mê bao lâu, nhưng cô có thể cảm nhận được đại khái thời gian mình hôn mê không ngắn.

Cô không ngửi thấy miệng mình có mùi gì khó chịu, nhưng lỡ như Lâm Tiêu ngửi được thì sao?

Cô không muốn vừa mới quyết định bắt đầu một mối tình mới đã doạ người ta sợ bỏ chạy.

Dù thế nào Lâm Tiêu cũng không ngờ Tô Thu Quỳnh che miệng vì cô chưa đánh răng, anh ta vui đến mức gần như phát điên, nhìn Tô Thu Quỳnh bằng ánh mắt sáng rực: “Thu Quỳnh, anh không quan tâm đâu.”

Nói xong, anh ta cúi mặt xuống hôn lên môi Tô Thu Quỳnh một lần nữa.

Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Mục Hàng trắng bệch như giấy, ánh mắt anh ta hơi ngẩn ngơ. Nhiều năm trước, Tô Thu Quỳnh ở trước mặt anh ta cũng đã từng có dáng vẻ thẹn thùng của người thiếu nữ. Lúc đó anh ta không cảm nhận được khuôn mặt đỏ bừng của Tô Thu Quỳnh đẹp như thế nào, nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy dáng vẻ Tô Thu Quỳnh thẹn thùng là khung cảnh đẹp nhất trên thế giới này.

Tiếc rằng người được trao sự tốt đẹp này của Tô Thu Quỳnh lại là Lâm Tiêu.

“Lâm Tam, buông Tô Thu Quỳnh ra! Tôi không cho phép anh hôn Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng đỏ mắt gào thét: “Lâm Tam, trả Tô Thu Quỳnh lại cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.