Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 428: Chương 428: Tô thu quỳnh, anh không cho phép em quan tâm đến lâm tiêu




Lâm Tiêu không hề có ý định buông Tô Thu Quỳnh ra. Nực cười, bây giờ Tô Thu Quỳnh đang là bạn gái của anh ta cơ mà, mắc gì anh ta phải buông cô ra!

Thấy Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh vẫn cứ hôn nhau đến mức khó dứt ra, cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng không kìm chế được nữa, anh ta xông lên muốn tách hai người Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh ra. Nhưng anh ta còn chưa chạm đến Tô Thu Quỳnh thì đã bị Lâm Tiêu đấm cho một cái không hề nương tay.

“Lâm Tam, tôi không cho phép anh chạm vào Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng cũng không hề nhân nhượng, anh ta giơ tay lên đấm một đòn thật mạnh lên mặt Lâm Tiêu.

“Lâm Tiêu!”

Nhìn thấy mặt Lâm Tiêu chảy máu, Tô Thu Quỳnh không kìm được mà kinh hãi thốt lên.

Cô trở mình, muốn chạy xuống giường xem thử vết thương của Lâm Tiêu. Nhưng do cô nằm trên giường quá lâu, cơ thể đã hơi cứng lại, cho nên cô không thể xuống giường ngay như thế được.

Chiến Mục Hàng cũng nghe thấy tiếng kêu của Tô Thu Quỳnh, trong ánh mắt anh ta tràn ngập sự tan vỡ đau đớn, và còn, sự mất mát khó nói thành lời.

Người mà Tô Thu Quỳnh gọi, là Lâm Tiêu

Anh ta cũng bị thương nhưng cô hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, khoé môi anh ta cũng bị Lâm Tiêu đánh chảy máu, vậy mà trong mắt cô chỉ nhìn thấy mỗi Lâm Tiêu thôi.

Không phải là như thế này đâu!

Tô Thu Quỳnh của trước kia không phải là như vậy!

Chiến Mục Hàng nặng nề nhắm đôi mắt lại, rồi từ từ mở mắt ra lần nữa. Trong phút thất thần đó, anh ta bị Lâm Tiêu đấm một cái, nhưng anh ta lại không hề cảm nhận được cơn đau đớn trên gương mặt.

Bây giờ trong lòng của anh ta chỉ toàn là hình ảnh gương mặt ngây thơ rồi cả trưởng thành của Tô Thu Quỳnh.

Lúc đi học, anh ta đã từng đánh nhau với một đám thiếu niên côn đồ, một mình anh ta hạ gục mười tên thiếu niên, nhưng trên mặt cũng bị chảy máu.

Lúc đó thấy vết thương trên mặt anh ta, Tô Thu Quỳnh sốt ruột đến nỗi bật khóc.

Một Tô Thu Quỳnh kiêu ngạo, một Tô Thu Quỳnh lúc nào cũng kiêu hãnh như một con thiên nga trắng, lại ôm anh ta khóc mãi không dứt trước mặt nhiều người như vậy.

Nhưng giờ đây anh ta cũng bị thương, chỉ là trong mắt Tô Thu Quỳnh không có anh ta nữa.

Đôi mắt của Chiến Mục Hàng nhìn xoáy sâu vào Tô Thu Quỳnh, anh ta không quan tâm đến việc Lâm Tiêu đánh đấm ngược lại mình, anh ta cứ nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh mãi như bị ma nhập vậy, giọng nói vỡ vụn khàn khàn: “Tô Thu Quỳnh, anh bị thương rồi.”

Em có thể quan tâm tới anh một chút giống như trước đây được không? Anh không dám mong cầu xa vời rằng em sẽ khóc vì anh, chỉ cần em có thể bố thí cho anh một ánh mắt thôi cũng được rồi.

Nhưng Tô Thu Quỳnh lại không hề bố thí một ánh mắt quan tâm nào cho anh ta, tất cả sự quan tâm và lo lắng của cô đều dành cho Lâm Tiêu.

Cuối cùng Tô Thu Quỳnh cũng đã vịn được cạnh giường để trở mình bước xuống, cô căng thẳng nắm chặt tay Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, anh chảy máu rồi! Chúng ta đi khám bác sĩ!”

Nhìn thấy đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu, một người đàn ông kiên cường như Chiến Mục Hàng lại tự dưng muốn khóc.

Giọng nói của anh ta càng trở nên khản đặc hơn, nhưng rõ ràng là âm điệu lên cao rất nhiều: “Tô Thu Quỳnh, anh bị thương rồi!”

Anh bị thương nặng hơn Lâm Tiêu mà.

Sau khi nghe anh ta nói xong thì rốt cuộc, ánh mắt của Tô Thu Quỳnh cũng đã hướng về phía anh ta.

Anh ta cố gắng nhìn ra sự lo lắng thuộc về riêng anh ta trong ánh mắt của Tô Thu Quỳnh, thật đấy, chỉ cần trong mắt Tô Thu Quỳnh có một chút ít gì đó lo lắng cho anh ta là anh ta có thể mừng rỡ như điên.

Nhưng mà không hề có.

Ánh mắt Tô Thu Quỳnh nhìn anh ta, chỉ toàn là lạnh lùng và châm biếm.

“Anh Chiến, anh có vấn đề gì đấy à? Anh có bị thương hay không thì liên quan gì tới tôi!”

Chiến Mục Hàng thừa nhận, anh ta thực sự có vấn đề. Sự coi thường và chán ghét mà Tô Thu Quỳnh dành cho anh ta lại khiến anh ta cảm thấy sống không bằng chết.

Giọng nói của Chiến Mục Hàng nghẹn ngào: “Tô Thu Quỳnh, anh không cho phép em quan tâm tới Lâm Tiêu!”

Giọng nói của anh ta dần dần trở nên độc đoán không cho phép chống lại: “Tô Thu Quỳnh, anh là chồng em, anh không cho phép em quan tâm người đàn ông khác!”

“Anh Chiến, có phải anh bị mất trí nhớ rồi hay không? Anh không phải chồng tôi, anh chỉ là chồng cũ của tôi thôi.”

Tô Thu Quỳnh cười nhạt, nói tiếp: “Anh Chiến, anh có biết chồng cũ nghĩa là sao không?”

“Chồng cũ nghĩa là ngay thời điểm mà chúng ta ly hôn, thì chuyện hôn nhân đại sự của tôi không còn liên quan một xu gì đến anh cả! Mà anh, dám cưỡng ép tôi làm chuyện đó thì đó chính là phạm tội!”

Nhớ lại khi trong khách sạn, Chiến Mục Hàng không hề quan tâm đến ý kiến của cô mà cứ cưỡng bức cô một cách tàn bạo như thế, Tô Thu Quỳnh hận đến nỗi không kìm chế được run cả người.

Ngay khi cô vừa tỉnh lại, cô thật sự cho rằng rất nhiều thứ đều đã phai nhạt đi, đã không còn gì nữa rồi. Nhưng không ngờ, cơn hận này vẫn đang sinh sôi nảy nở tận sâu trong xương tủy, không cách nào thoát khỏi.

Mà cho dù có hận nhiều bao nhiêu, cô vẫn cố gắng thể hiện ra dáng vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh trước mặt Chiến Mục Hàng. Bởi vì sự trả thù tàn nhẫn nhất đối với kẻ địch không phải là hận, mà là sự thờ ơ và lạnh lùng từ tận nơi đáy lòng.

Chồng cũ... Hôn nhân đại sự của Tô Thu Quỳnh cô không còn liên quan một xu gì đến anh ta!

Anh ta ép cô làm chuyện đó, chính là cưỡng hiếp... Từng câu từng chữ của Tô Thu Quỳnh làm cho Chiến Mục Hàng gần như đứng không vững nữa. Anh ta cố gắng tìm lại giọng nói của mình để nói cái gì đó, để cứu vớt lại một chút hình tượng của mình trong lòng Tô Thu Quỳnh. Nhưng anh ta còn chưa kịp thốt nên lời thì giọng nói lạnh lùng đầy gai góc của Tô Thu Quỳnh lại truyền vào trong tai của anh ta.

“Anh Chiến, coi như tôi cầu xin anh đấy, sau này anh thật sự đừng có xuất hiện trước mặt làm tôi ghê tởm nữa có được không! Tất cả bi kịch trong cuộc đời Tô Thu Quỳnh tôi đều do anh tạo ra, tôi chỉ muốn êm đềm sống hết quãng đời còn lại mà thôi. Anh Chiến, anh có thể hoàn toàn biến mất khỏi sinh mệnh của tôi không!”

Hoàn toàn biến mất khỏi sinh mệnh của cô ư?

Chiến Mục Hàng bỗng trợn trừng hai mắt, nhìn Tô Thu Quỳnh với vẻ không dám tin. Cô lại muốn anh ta hoàn toàn biến mất khỏi sinh mệnh của cô ư!

Một Tô Thu Quỳnh đã từng yêu anh ta đến vô cùng hèn mọn, tại sao lại có thể kêu anh ta hoàn toàn biến mất khỏi sinh mệnh của cô được!

“Chiến Thất, tôi cũng mong rằng sau này anh đừng xuất hiện trước mặt Thu Quỳnh nữa!”

Lâm Tiêu siết chặt Tô Thu Quỳnh vào trong lòng mình, dáng vẻ hoàn toàn xem Tô Thu Quỳnh như là tất cả mọi thứ của mình làm đôi mắt của Chiến Mục Hàng đau nhói. Anh ta cũng biết những việc mình đã làm với Tô Thu Quỳnh là tội lỗi chồng chất, nhưng biết làm sao bây giờ đây? Nếu trong sinh mệnh của anh ta không còn Tô Thu Quỳnh thì anh ta thật sự sống không nổi.

Cho nên, bảo anh ta hoàn toàn biến mất khỏi sinh mệnh của Tô Thu Quỳnh thì anh ta không làm được.

“Không thể nào!” Chiến Mục Hàng cố chấp đứng trước mặt Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, anh sẽ không bao giờ biến mất khỏi sinh mệnh của em! Tô Thu Quỳnh, anh phạm lỗi, anh có thể sửa, anh bằng lòng bù đắp, nhưng nếu em muốn làm chim liền cánh làm cây liền cành với Lâm Tiêu thì không thể nào đâu!”

“Bù đắp?” Tô Thu Quỳnh cảm thấy cực kỳ, cực kỳ buồn cười. Mà cô cũng cười thật, cười đến mức gương mặt đầy sự giễu cợt, cả người thê lương.

“Anh Chiến, anh cảm thấy mình có thể bù đắp cho tôi cái gì? Một câu bù đắp của anh có thể làm cho đứa con đã chết của tôi sống lại, có thể rửa sạch hết cơ thể chằng chịt vết thương của tôi không? Chiến Mục Hàng, anh chẳng bù đắp được cho tôi cái gì đâu, cho nên, cút!”

Đồng tử của Chiến Mục Hàng bỗng co rút lại, anh ta và Tô Thu Quỳnh mất đi hai đứa con, cũng là nỗi đau trong lòng mà anh ta mãi mãi không có cách nào bù đắp được. Cho dù anh ta có quyền thế ngập trời đi nữa thì cũng không thể nào hồi sinh được hai đứa con đã mất.

Thấy Chiến Mục Hàng không nói lời nào, Tô Thu Quỳnh càng cười mỉa mai hơn: “Anh Chiến, nếu anh không thể làm hai đứa con đã chết của tôi sống lại thì sau này đừng có nói gì mà bù với đắp ở trước mặt tôi! Bởi vì anh không xứng!”

“Cút! Anh Chiến, nếu anh là người còn chút lương tâm thì sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi nữa!”

“Tô Thu Quỳnh, anh không cút!” Bỗng nhiên giọng điệu của Chiến Mục Hàng nhẹ nhàng lại: “Tô Thu Quỳnh, anh yêu em, anh phát hiện anh đã vô thức yêu em từ bao giờ mất rồi. Tô Thu Quỳnh, em có thể nhìn vào tình yêu anh dành cho em mà cho anh thêm một cơ hội nữa, quay về bên cạnh anh được không?”

Dứt câu, Chiến Mục Hàng lại quỳ “bịch” xuống một tiếng trước mặt Tô Thu Quỳnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.