Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 32: Chương 32: Chương 31




Hướng Vi bối rối, cô giục Nhị Hắc nhanh chóng nghiên cứu rõ ràng rốt cuộc đã có tác dụng phụ gì, nếu có thể chữa khỏi cho Giang Thành luôn là tốt nhất.

Lúc này Giang Thành đã đứng dậy, cậu cúi đầu nhìn Hướng Vi, bình tĩnh nói: “Muốn tôi ôm cô lên sao?”

Giọng nói của cậu ấy vẫn dễ nghe như vậy, nhưng Hướng Vi cảm giác có cái gì đó sai sai, không giống như trước kia, cũng không làm cho cô có cảm giác tim đập nhanh.

Thở dài, cô âm thầm nói với Nhị Hắc: Đọc suy nghĩ trong lòng của cậu ấy xem cậu ấy đang nghĩ cái gì.

Nhị Hắc: “Thật kỳ lạ. Ta không đọc được suy nghĩ của cậu ta.”

“…” Hướng Vi: Mày vừa làm trò gì vậy?

Nhị Hắc chột dạ nói: “Chắc là khi nãy ta thi pháp không cần thận dùng phép thuật tạo khiên che chắn suy nghĩ của cậu ta luôn rồi.”

Hướng Vi: “……”

Tạo khiên????

Thời buổi bây giờ làm yêu tinh đều tùy ý như vậy sao?

Hướng Vi: “Có thể làm lại lần nữa không? Mày xóa cái khiên kia đi???”

Nhị Hắc: “Lại càng lạ hơn nữa, thế mà ta lại không xóa được. Tám phần là phép không linh nghiệm rồi.”

Hướng Vi: “…” Phép thuật không linh nghiệm? Tại sao mày còn bình tĩnh như vậy?

Hướng Vi không còn lời nào để nói, trông mong nhìn người trước mặt.

Rõ ràng là không có thay đổi gì lớn, nhưng nhìn Giang Thành vẫn không quá thích hợp. Cô hoàn toàn không biết làm gì bây giờ, trong mắt thấp thoáng vẻ đau lòng.

Bộ dáng này trong mắt Giang Thành lại trở thành điềm đạm đáng yêu, lòng cậu không khỏi mềm nhũn, tưởng rằng cậu lạnh lùng làm cô tổn thương. Cậu ngồi xuống, giọng điệu vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ, dỗ dành như đang dỗ học sinh tiểu học: “Không phải chúng ta từng nói là lấy việc học làm đầu sao?”

Giọng nói của cậu làm Hướng Vi run rẩy, trong lòng tê dại, hốt hoảng nghĩ rằng Giang Thành kia đã trở lại. Nhưng cô rất nhanh phủ định ý nghĩ này, bởi vì…

Cô nói với cậu ấy rằng lấy việc học làm đầu lúc nào?

Không đúng, không đúng, cô từng nói cần chú ý việc học, nhưng cô chưa từng ước hẹn gì với cậu ấy mà?

Hướng Vi nhìn thiếu niên lạnh lùng trước mặt, trong lòng ngơ ngác.

Ngẩn ngơ mãi, cô thử nói với cậu ấy: “Mình….”

Lời vừa nói ra khỏi miệng đã bị cậu ngắt lời.

“Đây là lần cuối cùng đấy.” Cậu thở dài.

Hướng Vi: Hả????

Cái gì lần cuối cùng cơ?

Hướng Vi còn chưa kịp hỏi lại, cả người đã được Giang Thành bế lên, má cô nóng bừng, tim đập loạn lên.

Mấy nữ sinh đi ngang qua sôi nổi bàn tán, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, còn có mấy người còn ôm mặt gào thét, cô loáng thoáng nghe được:

“Đẹp trai quá.”

“Thật hạnh phúc quá đi.”

Hướng Vi lại càng thêm xấu hổ, lặng lẽ giấu mặt vào trong ngực cậu.

Giang Thành cảm nhận được động tác của người trong ngực, khóe miệng hơi cong lên.

“Về sau té ngã thì tự mình đứng dậy, nghe không?” Cậu vừa nói, vừa đặt cô ngồi xuống ở bên mép bồn hoa cạnh đó.

Hướng Vi bị hành động của Giang Thành làm cho không hiểu nổi, nhưng trong lòng cô vẫn tràn đầy ngọt ngào, cô cúi đầu nhìn chân mình, muốn mở miệng giải thích: “Mình…”

Nhưng mở miệng lại không biết nói như thế nào.

Chẳng lẽ muốn nói.. Hồi nãy mình chỉ bị đơ đơ một chút thôi, nên quên đứng dậy.

Giang Thành thấy Hướng Vi có vẻ muốn nói lại thôi, cậu quan tâm hỏi: “Đau chân à?”

Trước mắt Hướng Vi sáng ngời, gật đầu lia lịa như giã tỏi.

Đúng rồi, chính là nguyên nhân này, đau chân, chính là đau chân đó.

Tìm được lý do hợp lý, trong lòng Hướng Vi cực kỳ vui vẻ, mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Giang Thành nhìn thấy cảnh này, trong lòng rung động, cậu nhìn chằm chằm cô một lúc mới ép bản thân nhìn qua chỗ khác, cúi đầu giúp cô xoa xoa mắt cá chân.

Hướng Vi nhớ tới hồi ngày lễ Độc thân cô cũng bị trật chân, Giang Thành cũng xoa xoa mắt cá chân cho cô như thế này. Cậu ấy quỳ một gối xuống đất, xoa xoa nhẹ nhàng.

“Giang Thành……” Cô nhỏ giọng gọi cậu, giống như muốn nói với cậu cái gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì.

Giang Thành nhìn biểu tình của Hướng Vi, trong lòng vui vẻ, không lẽ cô ấy muốn…

Qua một lúc cũng không nghe thấy Hướng Vi nói gì cả, Giang Thành không nhịn được mà hỏi: “Gì thế??”

“Không có gì.” Hướng Vi cúi đầu cười cười: “Cảm ơn cậu.”

Giang Thành: “Không cần khách khí.”

Hóa ra là cậu tự mình đa tình thôi.

Trong lòng Giang Thành cảm thấy thật thất vọng, tiếp tục xoa xoa chân cho cô một lúc rồi hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Hướng Vi gật đầu: “Đỡ hơn rồi.” Vốn dĩ có bị thương đâu.

Giang Thành: “Vậy đứng lên đi thử vài bước đi.”

Hướng Vi ngoan ngoãn nghe theo, giả vờ như vừa mới đỡ đau nên bước thật cẩn thận rồi quay lại cười với cậu: “Không có việc gì.”

“Vậy là tốt.” Cậu nhìn qua chỗ khác, giống như không muốn đối mặt với cô.

Hướng Vi:???

Nhìn cô một chút thì trúng độc à?

Hướng Vi kỳ quái cau mày, cảm thấy hết sức xấu hổ, bỗng nhiên cậu đi về phía trước lấy quả bóng bay đang bị vướng ở trên cây.

Vì vậy cô nói: “Bóng bay… bị vướng trên cành cây rồi.”

Giang Thành nhìn quả bóng bay, nói: “Chờ lúc khác tôi lấy xuống rồi qua nhà đưa cho cô.”

“Tại sao bây giờ không lấy luôn chứ?” Hướng Vi ngẩng đầu nhìn: “Mình không vội mà.”

Giang Thành kiên trì nói: “Để hôm sau tôi đưa qua cho cô.”

“Được rồi.” Hướng Vi: “Kỳ nghỉ đông mình muốn đi làm thêm, học kỳ sau gặp lại.”

Giang Thành không nhìn cô: “Đi đường cẩn thận.”

“Ừ.”

Hướng Vi đeo cặp sách lên vai, yên lặng ra khỏi trường, trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Lần gặp mặt sau phải đợi một tháng nữa, vậy mà Giang Thành không lưu luyến chút nào, chỉ nói một câu “đi đường cẩn thận” rồi để cô đi.

Aizzz, tại sao lại có cảm giác đau lòng như thế này?

Hướng Vi có chút mất mát trong lòng nhưng cũng không quên chuyện chính. Sau khi tỉnh lại, chiếc xe màu đen kia cũng đã biến mất, hiện trường cũng không hề có dấu vết của một vụ tai nạn xe cộ, rõ ràng đó là trò của Nhị Hắc. Nhưng mà…

Hướng Vi: Khi mọi chuyện xảy ra thì mọi người có nhìn thấy không?

Nhị Hắc: “Ký ức của những người chứng kiến đều bị ta thay đổi rồi, sẽ không có ai biết ở nơi đó từng có tai nạn xe đâu. Kể cả chủ nhân nhà ta cũng không biết cậu ta đã chắn xe cho cô đâu.”

Hướng Vi: Mày đụng đến cả ký ức của Giang Thành à?

Nhị Hắc: “Đừng vội, ta chỉ xóa sạch ký ức về vụ tai nạn xe của cậu ta. Những ký ức khác thì ta không hề đụng đến, mà cô thấy rồi còn gì, cậu ta đâu có mất trí nhớ.”

Hướng Vi thở dài. Nếu không mất trí nhớ thì chuyện không tốt kia là cái gì chứ? Thái độ của Giang Thành đối với cô so với trước kia quả thật không khác lắm, chỉ là giọng điệu có chút xa cách.

Đúng rồi, giọng điệu xa cách, đây là chuyện gì vậy? Lại còn cái câu “Đây là lần cuối cùng” kia nữa? Rốt cuộc là cái quỷ gì?

Tuy cô không mong cậu ấy sẽ ôm cô thường xuyên, nhưng…

Lời nói bảo đây là lần cuối cùng này, nghe có chút quái lạ.

Giang Thành cuối cùng là bị làm sao vậy?

……

Cùng lúc đó, mọi người đang trốn ở phía sau khu nhà dạy học lặng lẽ vây xem cũng phát hiện đại ca nhà mình có cái gì đó kỳ lạ.

“Hôm nay đại ca không phải tỏ tình với đội sổ sao? Sao hai người lại chia tay như vậy?”

“Thật kỳ lạ nha, hay là đại ca bị đội sổ từ chối rồi?”

“Bậy bậy bậy, không phải đâu, chuyện này quá mức đau lòng rồi.”

“Cút đi, đừng có nói lung tung. Đại ca với đội sổ đã sớm chàng có tình thiếp có ý, chắc chắn không phải từ chối đâu.”

……

Mỗi người một lời, suy đoán lung tung nhặng xị cả lên, cả ngày cũng không đoán ra đượclý do, cuối cùng cả lũ kéo nhau đến trước mặt Nguyên Dã:

“Nguyên ca, cậu đi hỏi thăm đi.”

Nguyên Dã đã sớm muốn đi, nhưng thấy Giang Thành đã lấy quả bóng bay rồi cứ đứng yên ở đó. Cậu không kiềm chế được tò mò trong lòng, đi qua hỏi: “Tại sao cậu không tiễn đội sổ về nhà?”

Giang Thành không trả lời ngay mà lặng lẽ cầm quả bóng bay, nhìn theo hướng Hướng Vi rời đi một lúc lâu mới kỳ quái nói: “Cậu nói xem, có phải cô ấy dư tình chưa dứt với mình không?”

Hả? Dư tình chưa dứt? Anh trai ơi, hình như anh đọc sai kịch bản rồi?

Nguyên Dã ngơ ngác một lúc mới nhìn Giang Thành từ trên xuống dưới, đánh giá cẩn thận: “Này người anh em, có phải não cậu bị úng nước rồi không?”

“……” Giang Thành cảm thấy bị tổn thương.

Hóa ra là cậu tự mình đa tình. Cũng đúng thôi, trước đây không lâu cô ấy còn thề với cậu rằng một chút xíu cũng không thích cậu, làm sao có thể dư tình chưa dứt với cậu đây?

“Là mình nghĩ nhiều thôi.” Thở dài một tiếng, Giang Thành cầm quả bóng bay rời đi.

Để lại Nguyên Dã ngơ ngác trong gió lạnh.

Đại ca vừa rời đi, quần chúng đang vây xem tò mò nhào đến: “Thế nào? Thế nào? Đại ca nói gì?”

Trong lòng Nguyên Dã cân nhắc lời nói của Giang Thành hồi lâu, cảm thấy khả năng của não úng nước khá nhỏ, vì nhìn qua Giang Thành vẫn rất bình thường, gần đây cũng không chịu kích thích gì, như vậy thì…

Cũng chỉ có một khả năng thôi.

“Cậu ta chia tay với đội sổ rồi.” Nguyên Dã nói.

“Cái gì?????” Mọi người nhìn nhau ngơ ngác: “Bọn họ còn chưa có bắt đầu mà, lấy cái gì mà chia tay với chả chia chân?”

Nguyên Dã “Sherlock Holmes”: “Đại khái thế này, tình yêu của bọn họ chỉ kéo dài một giây đồng hồ thôi. Giây trước hợp, giây sau tan, hiệu suất cao như vậy đấy.”

Mọi người: “…” Cậu chắc chắn cậu không nói hươu nói vượn đấy chứ?

….

Trên đường về nhà, ngoại trừ lo lắng cho Giang Thành, Hướng Vi còn nghĩ một chuyện khác. Nếu như cô không tránh được tai nạn xe, như vậy có khi nào Hướng Minh Cường cũng không tránh được không?

Lo lắng cho Hướng Minh Cường, bước chân của cô cũng nhanh hơn, sau khi về nhà, cô nhìn chỗ Hướng Minh Cường thường ngồi nhưng không thấy ông ấy đâu cả.

Chỉ nhìn thấy hai mẹ con Dư Lệ và Dư Thanh Dao đang ngồi xem ti vi.

Hai người kia nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lén trao đổi ánh mắt với nhau.

Nhị Hắc: “Bọn họ kinh ngạc khi thấy cô còn sống.”

Trong lòng Hướng Vi âm thầm hừ lạnh: Họ có biết Hướng Minh Cường ở đâu không?

Nhị Hắc: “Hướng Minh Cường đi công trường rồi. Hôm trước có một nhà đầu tư mới, hôm nay đã ký được công trình đầu tiên rồi.”

Thật tốt quá.

Trong lòng Hướng Vi âm thầm vui vẻ: Hướng Minh Cường tại sao lại không có việc gì vậy?

Nhị Hắc: “Chắc là vì chủ nhân nhà ta chắn giúp cô rồi. Đời trước Hướng Minh Cường chết vì chắn xe cho cô mà, nếu đời này chủ nhân nhà ta làm thay rồi thì ông ta không có việc gì cũng là bình thường thôi.”

Hóa ra là như vậy. Trong lòng Hướng Vi lại càng cảm kích Giang Thành.

Cô âm thầm nói tiếp: Hai mẹ con chắc sắp tới sẽ làm gì đó, mày giúp tao để ý một chút.

Nhị Hắc: “Cô không nói thì ta cũng làm. Trước đó bọn họ bình tĩnh như vậy là vì chắc chắn là cô và Hướng Minh Cường hôm nay sẽ chết, kết quả cả hai người vẫn sống tốt, chắc chắn hai mẹ con họ sẽ bày trò khác. Đặc biệt là Dư Thanh Dao kia, cô ta đã sớm có kế hoạch chờ cô chết để quyến rũ chủ nhân nhà ta, bây giờ kế hoạch bị hủy rồi, không biết cô ta sẽ làm ra trò gì nữa?”

Quyến rũ Giang Thành? Hướng Vi không vui cau mày, làm lơ hai mẹ con nhà họ Dư mà đi thẳng về phòng mình, đóng cửa lại nói với Nhị Hắc: Cần thiết nhất là việc mày phải tìm ra phép thuật của mày đã làm Giang Thành có tác dụng phụ gì?

Nhị Hắc: “Chuyện này chắc chỉ có thể trông cậy vào cô thôi.”

Có ý gì? Hướng Vi nhìn về phía Nhị Hắc.

Nhị Hắc tránh ánh mắt của Hướng Vi, ngồi xổm trên hộp bút mà lắp bắp nói: “Ta… ta vừa mới phát hiện, mấy phép thuật mà ta dùng lúc cứu hai người đều bị cấm… cho nên ta mới không thể xóa bỏ khiên bảo vệ suy nghĩ của chủ nhân nhà ta.”

“…” Hóa ra không phải là không linh nghiệm. Lòng Hướng Vi trầm xuống, khẩn trương hỏi: Mày bị trừng phạt?

Vẻ mặt Nhị Hắc tỏ vẻ không sao cả: “Không phải lệnh cấm vĩnh viễn, không cần sợ hãi đâu. Chờ đến hạn thì lệnh cấm sẽ tự bỏ thôi.”

“Kỳ hạn là bao lâu?”

“Một nghìn năm.”

Hướng Vi: “……………………”

Một lát sau, Hướng Vi mới nhớ ra thời gian của Yêu giới và Nhân giới không giống nhau. Một nghìn năm của Yêu giới tương đương với hơn ba năm của Nhân giới thôi, cũng không dài như cô nghĩ.

“Cảm ơn mày, Nhị Hắc.” Trong lòng Hướng Vi rất áy náy.

Nhị Hắc không chịu được cảm giác dịu dàng này, nó vẫy vẫy tay ghét bỏ nói: “Nếu cô thật tình muốn cảm ơn ta thì đối xử tốt với chủ nhân nhà ta là được.”

“……” Cô cũng nghĩ vậy. Nhưng mấu chốt là…

Hướng Vi nhớ lại dáng vẻ sau khi tỉnh lại của Giang Thành, cảm thấy thật đau đầu, càng nghĩ càng không có manh mối.

Không phải thiểu năng trí tuệ, cũng không phải mất trí nhớ, nhìn qua cũng không giống đa nhân cách…. Cuối cùng thì tác dụng phụ kia là gì?

Hướng Vi nghĩ đi nghĩ lại, tế bào não muốn chết hết cũng không tìm ra được một lý do hợp lý, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.

Không biết qua bao lâu, trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại, sau đó là giọng nói của Dư Lệ: “Alo? Tại sao không nói gì? Gọi nhầm số à?”

Hướng Vi nghe vậy lập tức ngồi bật dậy, im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, quả nhiên lại nghe tiếng điện thoại vang lên thêm hai lần nữa. Đến lần thứ ba, cô vội vàng lao ra, chuẩn bị đi nghe điện thoại thì đụng phải Dư Lệ đang định đi nghe.

Trong lòng cô hoảng hốt, vừa lúc ngó thấy trong bếp đang nấu nước, vì vậy cái khó ló cái khôn nói: “Hình như tôi ngửi thấy mùi gas.”

Dư Lệ nghe lời này thì vội vàng quay vào bếp, lúc đi còn không quên nói: “Nghe điện thoại đi.”

“Vâng.” Hướng Vi tỏ vẻ không tình nguyện lên tiếng, đợi sau khi Dư Lệ xoay người rời đi thì nhanh chóng nghe điện thoại: “Alo? Mình là Hướng Vi.”

Cô đã từng hứa với Giang Thành rằng nếu có người gọi điện liên tiếp đến nhà mà không nói gì có nghĩa là điện thoại của cậu ấy, đến lần thứ tư thì cô đến nghe.

Hướng Vi sợ Giang Thành không nhận ra giọng của cô nên sau khi nghe còn cố ý nói họ tên.

Trong điện thoại im lặng một lúc mới truyền đến giọng nói trầm thấp của Giang Thành: “Bây giờ có tiện không? Tôi chờ cô ở chỗ cũ.”

Giang Thành tới tìm cô? Trong lòng Hướng Vi mừng như điên, nhưng sau đó lại nghi ngờ.

Chỗ cũ?

Chỗ cũ nào cơ?

Chẳng lẽ cậu ấy ý nói là đầu ngõ?

Mỗi lần cậu ấy đưa cô về nhà đều chia tay ở đó, chắc là nơi đó rồi.

Hướng Vi vội đáp: “Được rồi, chờ mình một chút.”

Cúp điện thoại, Hướng Vi vội quay trở về phòng ngủ đổi quần áo, khoác thêm chiếc áo đồng phục to rộng rồi chạy như bay ra ngoài.

Sau khi ra cửa, cô liền nhìn thấy Giang Thành đang đứng dưới cột đèn đường ở đầu ngõ, trong tay cầm một quả bóng bay.

Hướng Vi vội vã đi qua, dừng trước mặt cậu, cười vui vẻ nói:

“Cậu thật sự đem qua cho mình ư?”

Giang Thành hơi gật đầu, ánh mắt sâu thằm nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó đưa bóng bay cho cô:

“Tôi đi đây.”

Hướng Vi ngơ ngẩn.

Thế là đi luôn à?

Thật là dứt khoát.

Nhị Hắc: “Mau, mau giữ cậu ta lại.”

Hướng Vi: Lý do gì bây giờ?

Nhị Hắc: “Tùy cô. Không thì hôn một cái.”

Hướng Vi: “……”

Nhị Hắc: “Nói không chừng lại có thể xóa bỏ tác dụng phụ của cậu ta đó.”

Hướng Vi bị mấy chữ “xóa bỏ tác dụng phụ” thuyết phục. Một tay cô cầm bóng bay, một tay kéo áo Giang Thành.

“Hử?” Cậu dừng bước, quay đầu lại nhìn.

Hướng Vi nhìn cậu, sau đó đỏ mặt nói: “Hôn, hôn một cái.”

Nói xong, cô nhắm mắt lại, đôi môi hồng run rẩy, trong lòng cực kỳ khẩn trương.

Nhưng mà cô đợi mãi cũng không chờ được nụ hôn trong dự đoán, chỉ nghe được cậu nói:

“Em đây là…. Muốn quay lại sao?”

Hướng Vi:??????

Quay lại?

Này, này, này,…. Đây là cái trò quỷ gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.