Hướng Vi mở mắt ra, đối mặt với ánh mắt đen láy thâm thúy của Giang Thành, trong đầu tràn đầy sự không hiểu.
Quay lại cái gì cơ?
Ai quay lại với ai?
Cô với cậu sao?
Nhưng bọn họ còn chưa từng “hợp” với nhau, sao giờ bảo cái gì mà hợp lại chứ?
Cốt truyện này quả thực càng nhìn càng không hiểu.
Trong đầu Hướng Vi âm thầm gọi Nhị Hắc: Nhị Hắc, Nhị Hắc, mày nói với tao rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?
Nhị Hắc: “Bình tĩnh. Ta nhờ một lão yêu tinh vạn năm đến đâu, chắc chắn là ông ấy sẽ biết chủ nhân nhà ta bị làm sao?”
Lão yêu tinh vạn năm?
Hướng Vi chớp chớp mắt, môt giây sau thì thấy một ông cụ râu bạc mini đang bay cạnh đầu Giang Thành, ngó trái ngó phải, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu. Mà Giang Thành bây giờ giống như bị thứ gì đó đóng băng lại, ánh mắt biểu cảm hành động dừng lại tại một thời điểm, nhìn giống như một pho tượng đứng yên.
Không chỉ có Giang Thành, mọi thứ xung quanh cũng đều tĩnh lặng. Ngay cả bóng bay trên tay cô cũng không hề bay bay theo gió.
Hướng Vi ngạc nhiên nói: “Sao lại thế này? Sao cậu ấy lại bất động?”
Nhị Hắc: “Lão yêu tinh đã khống chế thời gian. Để có thể nghiên cứu thì ông ấy tạm thời dừng thời gian lại.”
Dừng thời gian?
Hóa ra cũng có loại phép thuật này sao?
Thật lợi hại.
So với thuật đọc tâm thì lợi hại hơn nhiều.
Hướng Vi lập tức tỏ vẻ nịnh nọt hỏi Nhị Hắc: “Vậy lúc nào thì mày mới học được kỹ năng này?”
“……” Nhị Hắc cảm thấy trên người nổi đầy da gà, vẻ mặt nó tràn đầy sự đề phòng: “Cô muốn làm gì?”
Hướng Vi: “Có rất nhiều việc để làm nha. Ví dụ như lúc thi mà chưa làm bài xong, mày dừng thời gian lại, đợi tao làm bài xong đã rồi khôi phục,…”
Nhị Hắc: “……” Thật đúng là một cô gái nhiệt tình, yêu thích học tập.
“Trọng điểm bây giờ là cứu chữa cho chủ nhân nhà ta.” Đầu Nhị Hắc toàn vạch đen, nó tốt bụng nhắc nhở.
Ờ nhỉ. Hướng Vi vội vàng hồi tỉnh từ ảo tưởng, hỏi lão yêu tinh râu bạc: “Cậu ấy bị làm sao vậy?”
Lão yêu tinh râu bạc vẽ mấy hình kỳ lạ trên không trung xung quanh Giang Thành, sau đó vuốt râu trầm ngâm nói: “Ký ức thời không rối loạn.”
Ký ức thời không rối loạn? Hướng Vi âm thầm lặp lại từ này trong lòng.
Rối loạn trí nhớ cũng có thể giải thích, vì đôi khi cô cũng sẽ nhớ lẫn lộn các loại công thức định lý, ví như dùng định luật Newton để làm bài sinh học, dùng hàm số lượng giác để làm bài hóa học gì đó. Nhưng thêm chữ “thời không” thì cô không biết giải thích như thế nào.
Chẳng lẽ, trí nhớ của Giang Thành xuất hiện rối loạn thời gian, ký ức của quá khứ và hiện tại lẫn lộn vào nhau?
Không đúng, quá khứ thì cô với Giang Thành còn chẳng nói chuyện với nhau, loạn thế nào được?
Hướng Vi không rõ nên hỏi lại: “Nhờ ngài nói rõ hơn một chút.”
Lão yêu tinh râu bạc cười cười gật đầu nói: “Khi Nhị Hắc sử dụng thuật cải tử hoàn sinh, đánh bậy đánh bạ mở ra cánh cửa thời gian, làm Giang Thành trong tương lai và Giang Thành ở hiện tại có phát sinh va chạm trí nhớ, ký ức của cậu ta cũng bị rối loạn từ lúc đó. Hiện tại thì cậu ta cho rằng các người đã chia tay.”
Nói xong, lão yêu tinh râu bạc lại sửa lời: “Không, không phải chia tay, phải nói là cậu ta bị cô vứt bỏ.”
Lão yêu tinh râu bạc: “Bội tình bạc nghĩa. Cô gái nhỏ, lợi hại đấy.”
Hướng Vi: “…” Vì sao giọng điệu của ngài lại nghe cao hứng vui vẻ vậy?
Hướng Vi sờ trán: “Tại sao cậu ấy lại sinh ra ảo giác như vậy?”
“Đây không phải ảo giác.” Lão yêu tinh râu bạc cười tủm tỉm, vẻ mặt hiền lành nói: “Trong tương lai, quả thật cô sẽ vứt bỏ cậu ta.”
Hướng Vi: “……”
Chuyện này không thể nào.
Giang Thành ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy, với cô thì ngoan ngoãn phục tùng, cô muốn gì được nấy, sao cô có thể vứt bỏ cậu ấy chứ?
Nhị Hắc: “Không thể ngờ cô lại là thứ con gái như vậy!” Vẻ mặt nó tràn đầy sự căm phẫn.
Hướng Vi: “..” Này người anh em, tao cũng không thể nào tưởng tượng được mà.
Hướng Vi cảm thấy muốn khóc, cô hỏi lão yêu tinh: “Vậy ngài biết trong tương lai, vì sao tôi lại vứt bỏ Giang Thành không?”
Lão yêu tinh: “Bởi vì cô yêu học tập hơn cậu ta.”
Hướng Vi: “………………” Đây là thứ lý do quỷ quái gì vậy? Không lẽ yêu học tập thì không thể yêu đương? Hoàn toàn nghĩ không ra mà.
Lão yêu tinh lại nói: “Đây chỉ là ký ức trong đầu của cậu ta mà ta nhìn thấy, không nhất định là tình huống thật sự. Cũng có một lý do là ký ức này tự nhiên sinh ra khi cậu ta gặp phải rối loạn trí nhớ.”
Tự nhiên sinh ra?
Loài người bây giờ đã đạt đến khả năng tự mình viết kịch bản cuộc đời mình rồi à?
Hướng Vi cảm thấy thật lo lắng.
Lão yêu tinh râu bạc lại nói: “Trước mắt, ký ức trong đầu cậu ta cực kỳ có tính logic, giống hệt như một bộ truyện ngôn tình ngược luyến tàn tâm nam thâm tình nữ bội bạc, cậu ta chính là nam chính bị ngược đến đứt từng khúc ruột nhưng vẫn quyết chí không thay lòng.”
Hướng Vi: “…” Đứt từng khúc ruột? Quyết chí không thay lòng? Hình như kịch bản này có quá nhiều thứ rồi thì phải.
Hướng Vi càng nghe càng thấy đau đầu, cô hỏi lão yêu tinh: “Vậy bây giờ phải làm sao mới có thể khôi phục ký ức bình thường của cậu ấy?”
“Cưỡng ép trí nhớ quay lại chỉ càng gây rối loạn thêm thôi.” Lão yêu tinh nói: “Vạn vật đều có trình tự riêng của nó. Những chuyện kia thuộc về ký ức trong tương lai, sớm muộn cũng bị tiêu tán theo thời gian. Chờ đến khi ký ức sai lệch tan đi hết là cậu ta sẽ khôi phục bình thường.”
Hướng Vi nghe vậy thì thở phào một hơi. Chỉ cần có thể trở lại bình thường là tốt rồi.
“Nhưng… những ký ức tương lai của cậu ấy thì mất bao lâu mới tiêu tán hết được?” Hướng Vi lại hỏi.
Lão yêu tinh râu bạc: “Cái này chỉ có thể xem tạo hóa của cậu ta. Nhưng mà căn cứ theo kinh nghiệm của ta thì cảm xúc vui buồn có ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ bình phục, cho nên ta đề nghị cô ngày thường dỗ dành cậu ta nhiều một chút.”
Dỗ dành cậu ta nhiều một chút…
Dỗ dành cậu ấy….
Dỗ dành…
Hướng Vi hóa đá hồi lâu mới hỏi lại: “Ký ức rối loạn như này có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt và học tập của cậu ấy không?”
Lão yêu tinh râu bạc: “Không đâu. Chỉ có chuỗi ký ức về tình cảm bị rối loạn, mọi thứ khác đều bình thường.”
“…” Thật biết chọn quá đi. Cái gì cũng không loạn, chỉ loạn ký ức về tình cảm.
Hướng Vi: “Nhưng chuyện tình cảm của cậu ấy….”
Không đợi Hướng Vi hỏi xong, lão yêu tinh liền đáp: “Từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô.”
Trong lòng Hướng Vi lập tức rối loạn, trong lòng Giang Thành chỉ có mình cô. Như vậy, nói cách khác là trước khi “chia tay” hay sau khi “chia tay”, cậu ấy cũng chỉ thích một mình cô?
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Hướng Vi càng vui vẻ, khóe miệng không tự giác mà cong lên: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”
Nhị Hắc cùng lão yêu tinh trăm miệng một lời: “Đương nhiên là phối hợp kịch bản của cậu ta, cùng cậu ta quay lại.”
Sau đó, một tia ánh sáng trắng lóe lên, lão yêu tinh râu bạc biến mất trong không trung, thời gian cũng tiếp tục trôi đi.
Thần thái của Giang Thành cũng khôi phục lại như cũ, nhìn cô không chớp mắt, trong đáy mắt sâu thẳm là một chút chờ mong.
Hướng Vi vội vàng điều chỉnh suy nghĩ, tiếp tục cuộc nói chuyện vừa nãy: “Cái gì?”
Giang Thành chăm chú nhìn cô gái trước mặt, muốn tìm kiếm một chút cảm giác một quay lại trong mắt cô nhưng không tìm được. Cô không hề kinh ngạc, cũng chẳng hề thẹn thùng xấu hổ, quả nhiên là không hề có ý muốn quay lại với cậu.
Chuyện này làm cho Giang Thành đã thất vọng lại thêm hoang mang.
Nếu như cô ấy không muốn quay lại thì hôm nay ở trường, vì cái gì mà cô ấy lại hôn trộm cậu?
Lúc ấy cậu đã suy xét đến việc hai người đã chia tay mới gọi cô là “bạn học Hướng Vi”, rõ ràng là cô ấy đã chịu đả kích không nhỏ, còn hỏi cậu có nhớ quan hệ của hai người hay không?
Làm sao cậu không nhớ rõ chứ?
Những ký ức ngày ngày cùng nhau vui vẻ kia là toàn bộ niềm an ủi cuối cùng trong cuộc đời cô đơn dài đằng đẵng của cậu.
Cậu không muốn dùng từ “người yêu cũ” để miêu tả quan hệ của họ, chỉ gọi cô ấy là “bạn học”, nhìn thấy cô ấy thất vọng mới nói tiếp “đã từng thân thiết”. Nhưng cô ấy cứ ngồi yên trên mặt đất mãi không chịu đứng dậy, cậu cho rằng cô ấy muốn cậu ôm dậy, nhưng lại sợ sai ý nên mới hỏi lại. Cô ấy im lặng, trời mới biết được cậu đã vui mừng như thế nào, câu nói “lần cuối cùng” kia cũng chỉ là lý do tự an ủi bản thân thôi.
Mà lúc này, mang bóng bay cho cô ấy, cũng chỉ vì cậu muốn nhìn cô ấy nhiều hơn một chút.
Nhưng thật buồn cười, cô ấy lại giống hệt như trong quá khứ, vui mừng khi nhìn thấy cậu, còn túm vạt áo cậu làm nũng, đòi hôn một cái.
Chuyện này làm sao mà cậu không mừng rỡ? Làm sao mà… không hiểu lầm?
Trong lòng Giang Thành âm thầm thở dài, cuối cùng không nhịn được mà xoa xoa đầu cô gái trước mặt, nhìn cô một hồi lâu rồi mới lưu luyến thu tay lại nói: “Tôi đi đây.”
Người trước mặt lại không buông tay.
Cậu cúi đầu nhìn: “Làm sao vậy?”
Người đối diện mất một lúc sau mới ấp úng nói: “Quay, quay lại… mình muốn quay lại.”
Giang Thành đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khóe miệng từ từ cong lên, vui vẻ nhìn Hướng Vi, ánh mắt nóng rực.
Giang Thành cố gắng giữ bình tĩnh: “Em nghĩ kỹ chưa?”
Hướng Vi gật đầu thật mạnh, trong lòng thì dở khóc dở cười. Ngoại trừ quay lại, cô còn có thể làm gì bây giờ? Dù sao thì cô cũng phải dỗ dành cậu ấy.
Nhị Hắc: “Nhị Vi xinh đẹp, cô làm được rồi. Từ nay về sau, nhờ cô tận tình nối lại tình xưa với chủ nhân nhà ta nhé.”
Hướng Vi: “……”
Nối – lại – tình – xưa?
Nó đừng có nhắc nhở cô rằng cô với Giang Thành chưa từng yêu nhau mà đã chia tay rồi có được không?
Oa oa oa, không có tình yêu cuồng nhiệt, lại phải đi chữa trị vết thương lòng.
Kịch bản này quá mức đau lòng rồi.
Hướng Vi âm thầm khóc trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất.
Chuyện này làm Giang Thành đau lòng chết mất. Tiểu bảo bối của cậu mới vừa cùng cậu nối lại tình xưa, làm sao lại ủy khuất rồi? Là cậu làm gì sai chọc cho cô ấy đau lòng sao? Hay là… Giang Thành nhớ ra yêu cầu vừa rồi của Hướng Vi, tức khắc hiểu ra mọi chuyện.
Bảo bối nhỏ của cậu muốn được hôn một cái.
Suy nghĩ này làm lòng Giang Thành ngọt ngào, ý cười tràn ngập trong đáy mắt.
Cậu chỉ mới chậm trễ một chút, cô ấy liền ủy khuất thành như vậy. Bảo bối nhỏ của cậu quả nhiên là dư tình chưa dứt với cậu mà.
Khóe miệng khẽ cong lên, Giang Thành bước lên một bước, đưa tay giữ mặt Giang Thành, cúi đầu hôn sâu. Môi răng giao hòa, nhiệt tình như lửa.
Lưỡi của cô ấy thực sự quá mềm mại, cậu hôn thật cẩn thận, sợ không khống chế được mà làm cô bị thương, lại sợ hôn quá nhẹ không bày tỏ được tình sâu nghĩa nặng trong lòng.
Hướng Vi bị Giang Thành hôn đến mặt đỏ tai hồng, thân thể tê dại, hai chân mềm nhũn đến cả sức đứng vững cũng không có, cô nhẹ nhãng dựa vào bức tường phía sau, cúi đầu thở hổn hển, tim đập loạn nhịp.
Nhị Hắc: “Ai da, mới quay lại đã hôn nhau say đắm, tốc độ này còn nhanh hơn ngồi tên lửa nữa.”
Hướng Vi: “……” Mày còn không nhìn xem là chuyện tốt do ai làm ra.
Hướng Vi mím môi, giống như còn cảm nhận được lưỡi của Giang Thành nóng rực, mặt nóng bừng, cô cúi đầu nhìn bàn chân mình.
“Xấu hổ sao?” Giang Thành dịu dàng vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hỏi.
Hướng Vi thẹn thùng gật gật đầu.
Giang Thành cười nhẹ một tiếng, vô cùng tự nhiên mà cầm tay cô, nói:
“Về nhà thôi.”
Hướng Vi nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó…
Về, về nhà?
Về nhà nào cơ?
Nhà nào?
Nhà ai cơ?
Đừng nói là…
Hướng Vi cảm thấy có chuyện không ổn, mặt càng đỏ bừng.
Giang Thành nhìn bộ dạng này, trong lòng lại như có móng vuốt mèo cào nhẹ ngứa ngáy, thiếu chút nữa là nhịn không được mà lại hôn cô. Bảo bối của cậu quả nhiên vẫn giống như trước đây, thật dễ dàng xấu hổ.
Cong môi cười, cậu hơi cúi người, khẽ thì thầm bên tai cô:
“Em không muốn về nhà của chúng ta sao?”
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, làm Hướng Vi bối rối.
Đổi lại ngày thường, Hướng Vi nhất định đã bị Giang Thành trêu ghẹo đến không biết trời đất gì rồi, nhưng lúc này thì trong đầu cô chỉ còn một dấu chấm than to đùng.
Aaaaaaaaaaaa.
Nhà – của – chúng – ta?
Trong kịch bản của cậu ta thì cô với cậu ấy đã phát triển đến mức độ nào rồi?
Vẻ mặt Hướng Vi tràn đầy hoảng sợ.
Nhị Hắc ở bên cạnh cười như điên: “Ha ha ha ha ha, ta thu hồi lời nói lúc nãy. Bây giờ mới là ngồi tên lửa, khi nãy chỉ là đi xe đạp thôi.”
Hướng Vi: “……” Mày có thể thương người một chút có được không?
Nhị Hắc: “Tốt bụng nhắc nhở cô một câu, để chủ nhân nhà ta sớm bình phục thì cô phải dỗ dành cậu ta.”
Hướng Vi: “……”
Nhị Hắc: “Lại tốt bụng nhắc thêm một câu nữa, cậu ta thành ra cái dạng này đều là vì cứu cô. Nếu muốn từ chối, cảm phiền cô tự xem lại xem cô có còn lương tâm không?”
Hướng Vi: “…………………………”