Chu Tiêu Đồng ngủ một giấc đến giữa trưa, bị điện thoại của chuyển phát nhanh đánh thức.
Cô nhận đồ, mở ra, thấy là mấy quyển thơ từ và luật thơ mà cô đã đặt mua.
Tuy Lý Hi Hạnh nói với cô, cô cứ yên tâm viết lời bài hát, viết xong nếu không ổn, cô ấy sẽ giúp cô sửa lời. Nhưng Chu Tiêu Đồng rất coi trọng chuyện này, nếu đã làm, chắc chắn phải phát huy tốt nhất năng lực của mình.
Cô vui mừng đem sách để trên bàn chụp một bức ảnh, gửi cho Lý Hi Hạnh.
Lý Hi Hạnh không biết đang bận gì, rất lâu sau mới trả lời.
“Bỏ công sức thế cơ à?”
“Đúng! Cô bảo đây là ca khúc cô thích nhất mà, giao cho tôi nhiệm vụ quan trọng như vậy, tôi đương nhiên không thể qua loa, cẩu thả!”
Lại vài phút nữa trôi qua, Lý Hi Hạnh mới trả lời. Chu Tiêu Đồng mở ra, tin nhắn rất ngắn, chỉ có hai chữ.
“Cố lên“.
Chu Tiêu Đồng nhìn tin nhắn, hơi nhíu mày.
Tuy Lý Hi Hạnh không phải người nói nhiều, nhưng việc cô ấy trả lời tin nhắn ngắn gọn thế rất kì lạ. Cô mua hai cuốn sách theo giới thiệu của người trên mạng, nếu dựa vào tính cách của Lý Hi Hạnh, cô ấy sẽ dựa theo yêu thích của mình mà giới thiệu cho cô một hai cuốn sách, hoặc cũng sẽ trao đổi kinh nghiệm viết lời cho cô. Nhưng gì cũng không có, chỉ có hai chữ “cố lên“...
Chu Tiêu Đồng nhìn di động nghĩ ngợi, tám phần là Lý Hi Hạnh đang bận, không có thời gian nói chuyện với cô. Cô cũng không quấy rầy cô ấy nữa, ném điện thoại sang bên, sau đó đi đọc sách.
Qua hai giờ, chuông điện thoại vang lên. Chu Tiêu Đồng cầm lên, thấy Lý Hi Hạnh nhắn đến. Lúc này, Lý Hi Hạnh gửi cho cô hai quyển sách có liên quan đến thơ và luật thơ, cùng một số nhà thơ trữ tình nổi tiếng.
“Vốn cô là tiểu thuyết gia, cách dùng từ cùng vốn từ chắc chắn không có vấn đề. Xem qua tác phẩm của vài vị thầy cô này một hai lần, có thể tìm được cảm giác“. Lý Hi Hạnh nói.
“Ok, tôi sẽ xem ngay!” Chu Tiêu Đồng vừa trả lời, vừa mở máy tính, tìm tác phẩm của những người Lý Hi Hạnh vừa nhắc đến.
“Cô làm xong việc rồi à?” Cô hỏi Lý Hi Hạnh.
“Chưa. Còn đang chuẩn bị“. Lý Hi Hạnh trả lời.
Đang chuẩn bị? Lúc nãy trả lời tin nhắn đơn giản như vậy không phải vì bận? Nếu không phải vì bận... thì chẳng lẽ là do không có tâm tình trả lời chuyện ca từ? Nhưng mà chắc chắn hiện tại Lý Hi Hạnh có tâm tình trả lời rồi.
Vài giây sau, Lý Hi Hạnh lại nhắn tới: “Tôi thích nhất thầy Thần Quang cùng thầy Võ Xuyên, thơ của họ rất có cảm giác hình ảnh. Nhưng tôi cảm thấy, ca từ quan trọng nhất là chân tình, chân tình mới tác động được con người“.
“Ừ! Tôi hiểu ý cô. Nói môt cách dễ hiểu thứ có thế tác động đến người khác cuối cùng chính là từ ngữ“. Dù là lời bài hát hay tiểu thuyết đều giống nhau.
“Đúng vậy. Tôi hiện giờ hơi bận, muộn một chút nếu rảnh, chúng ta nói chuyện tiếp nhé“.
“Được, cô làm việc đi. Tôi đi xem sách một lúc“.
Lý Hi Hạnh nói chuyện với Chu Tiêu Đồng một lát, trên mặt mang theo ý cười, cất điện thoại vào túi.
Không lâu sau, Liễu Dương đã trang điểm xong. Nhiếp ảnh gia nhanh chóng gọi mọi người vào vị trí.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, một đám nghệ sĩ xếp thành hàng ngang, tạo dáng, chuẩn bị chụp ảnh chung. Đúng như dự đoán, Liễu Dương được đứng chính giữa.
Đối với sắp xếp như vậy, rất nhiều người giận nhưng không dám nói.
Trong giới giải trí, khi một nhóm nghệ sĩ chụp ảnh chung, vị trí của mỗi người đều có sự khác biệt. Không giống như các học sinh chụp ảnh tốt nghiệp, chỉ cần dựa vào ngoại hình cao thấp mập ốm để sắp xếp vị trí. Nhóm nghệ sĩ mỗi khi chụp ảnh tập thể, vị trí đứng đều căn cứ đến kinh nghiệm và sự nổi tiếng của các nghệ sĩ, tuyệt đối không được sắp xếp lộn xộn.
Mặt khác, vị trí đứng cũng ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của các nghệ sĩ. Đối với người qua đường ăn dưa, trừ khi đó là minh tinh lớn nhà nhà đều biết đến, nếu không giữa một nhóm nghệ sĩ không có ai quá nổi bật, theo bản năng người qua đường luôn nhận định người đứng giữa là người lợi hại nhất. Nếu họ nhận ra người đứng ở bên cạnh nhưng không nhận ra người đứng giữa, thì trong lòng họ sẽ sinh ra một loại kỳ vọng: À, người này còn nổi tiếng hơn cả người mà mình biết!
Vì vậy, nếu nói Liễu Dương dẫm lên đầu các đồng nghiệp mà bò lên cũng không quá. Quay một bộ ảnh quảng cáo hoặc video tuyên truyền cũng không tính là gì, nhưng điều này nói lên không chỉ trong một bộ ảnh quảng cáo, mà là một dự báo - dự báo chuyện này còn xuất hiện rất rất nhiều lần! Sao người khác có thể không khó chịu?
Tuy nhiên, điều duy nhất khiến những nghệ sĩ này cảm thấy thoải mái hơn, chính là người đứng giữa - Liễu Dương, sắc mặt cũng chẳng đẹp một chút nào.
Vốn dĩ hôm nay là một ngày lành đối với Liễu Dương. Cô ta thoải mái ngủ đến giữa trưa mới dậy, ngồi xe bảo mẫu cao cấp đến nơi làm việc, mọi người đều phải làm nền cho cô ta. Kết quả nào ngờ, Tạ Mặc Đông lại đến phá hoại!
Cô ta vốn muốn làm kiểu tóc mình thích nhất, nhưng kiểu tóc kia cần làm tới hai giờ, bị Tạ Mặc Đông thúc giục, cô ta nào dám kéo dài thời gian? Cuối cùng thì chuyên viên trang điểm làm chủ, tạo một kiểu tóc đơn giản, chỉ mười phút đã làm xong.
Cô ta cần thấy chuyên viên trang điểm làm cho cô ta kiểu tóc khiến mặt cô ta càng to hơn, nhưng lại không dám yêu cầu làm lại. Một cái video tuyên truyền xấu thì thôi đi, vì nó mà làm mất lòng người có địa vị trong giới, cô ta đâu có bị ngốc? Vì thế chỉ có thể chấp nhận. Tâm tình vui sướng suốt ngày hôm nay của cô ta đã bị kiểu tóc phá hủy!
Nghĩ ngợi về kiểu tóc đến sốt ruột, Liễu Dương không nhịn được đưa mắt nhìn người đang đứng rất xa cô ta - Lý Hi Hạnh.
Lý Hi Hạnh đang bị người quay phim chỉnh sửa động tác. Vẻ mặt cô mờ mịt, cũng không để ý có người đang chăm chú nhìn cô.
Liễu Dương im lặng chăm chú nhìn Lý Hi Hạnh một lúc, không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng nhếch lên, tâm tình lại vui vẻ trở lại.
Khi nhiếp ảnh gia bắt đầu đếm ngược, các nghệ sĩ đều thu hồi tâm sự trong lòng, nhìn vào màn ảnh lộ ra nụ cười sáng lạn tươi đẹp nhất của chính mình...
Hoạt động quay chụp diễn ra rất nhanh. Có lẽ do có một nhân vật lớn đang chờ ở đó, ai cũng ngượng ngùng không muốn kéo dài tiến độ khiến người ta chờ lâu, toàn bộ quá trình hoạt động diễn ra vô cùng thuận lợi, không bao lâu đã hoàn thành.
Quay chụp kết thúc đã là 4:30 chiều. Sau khi chụp xong, Lý Hi Hạnh lập tức tiến vào phòng thay quần áo thay đổi trang phục, chuẩn bị rời đi.
Một bên khác, Tạ Mặc Đông đang ngồi nghỉ trên sofa, nhắm mắt lại, đeo tai nghe, chờ Lý Hi Hạnh kết thúc hoạt động. Đột nhiên, anh nghe thấy có người gọi.
“Thầy Tạ“.
Tạ Mặc Đông mở mắt ra, nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình, hơi ngạc nhiên.
Liễu Dương không biết khi nào đã tới đây, ngồi rất gần anh, đôi mắt thon dài nhìn anh chằm chằm không chớp, ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết. Thực ra Liễu Dương không quá xinh đẹp, nhưng cô ta có một đôi mắt rất đẹp, có thần, chỉ cần cố tình nhìn người khác chăm chú, lực sát thương của đôi mắt đó rất mạnh.
“Không ngờ hôm nay có thể gặp được thầy, em thật sự kích động quá! Thầy Tạ quả thực vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn!“.
Trong tay Liễu Dương cầm theo một cuốn sổ và một chiếc bút, thấy Tạ Mặc Đông mở mắt, liền vội vàng đưa đến.
“Thầy Tạ, thầy có thể ký tên cho em không? Em là fan đã sùng bái thầy vô cùng lâu rồi!“.
Liễu Dương khen vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, không phải nói đến tuổi tác của Tạ Mặc Đông, mà nói đến thành tựu anh đã đạt được. Tạ Mặc Đông được coi là quỷ tài âm nhạc, thiên tài biên khúc, lúc anh bộc lộ tài năng trong giới âm nhạc mới có 20 tuổi, hiện giờ rong ruổi trong giới ca nhạc suốt 14 năm, cũng mới có 34. Anh đã tham gia sáng tác mấy trăm bài hát, cầm trong tay mấy chục giải thưởng lớn lớn bé bé. Từ những thành tích này mà nói, đúng là tuổi còn trẻ, rất nhiều người trong giới âm nhạc tuổi tác còn lớn hơn anh nhưng vẫn phải gọi anh là tiền bối.
Tạ Mặc Đông rũ mắt nhìn giấy bút trong tay cô ta, lại ngước lên nhìn gương mặt ngập tràn hưng phấn. Cho dù nhìn thế nào, đối phương vẫn duy trì hình tượng một fan nhỏ sùng bái anh, hoàn toàn không tỏ ra mình là một minh tinh.
Tạ Mặc Đông nhìn một lát, trên gương mặt không chứa khinh thường như lúc trước, nhận giấy bút trong tay cô ta.
Đôi mắt Liễu Dương càng sáng, tươi cười cũng càng xán lạn.
Do Tạ Mặc Đông đột nhiên xuất hiện ngay lúc cô ta chưa chuẩn bị tâm lý, nếu không lần đầu tiên gặp nhau, cô ta chắc chắn để lại cho anh một ấn tượng tốt. Hiện giờ mặc dù ấn tượng lúc đầu hơi xấu, nhưng vẫn có thể cứu vãn! Tục ngữ nói rất đúng, không ai đánh vào gương mặt tươi cười. Kinh nghiệm bao nhiêu đời tổ tông truyền thụ đó!
Đối với Liễu Dương mà nói, những người cô ta chướng mắt, cô ta có thể diễu võ dương oai. Nhưng với những người cô ta nhìn trúng, thái độ của cô ta sẽ vô cùng khiêm tốn và thành khẩn.
“Thầy, em thích thầy rất lâu rồi“. Liễu Dương nói, “Những bài hát thầy tham gia sáng tác em đều đã nghe qua, em thích nhất là bài 'Phong hoa'. Cách biên khúc của thầy thật quá thần kỳ.”
Tạ Mặc Đông im lặng lắng nghe, cúi đầu ký tên trên sổ cho cô ta.
Liễu Dương biết, chiêu “thành khẩn” này rất hữu hiệu đối với Tạ Mặc Đông.
Lúc trước chuyện Lý Hi Hạnh có thể tìm Tạ Mặc Đông biên khúc đã khiến cả công ty ầm ĩ một thời gian. Tất cả các nghệ sĩ đi ra từ chương trình tìm kiếm tài năng đều không có tài nguyên giống như nhau, đừng nói đến địa vị của Lý Hi Hạnh, vị ca sĩ được công ty nâng đỡ nhất, cũng không có khả năng mời người chế tác có cấp bậc như Tạ Mặc Đông. Bởi vậy, ai cũng biết, tài nguyên này là do Lý Hi Hạnh tự tìm được.
Sao Lý Hi Hạnh có thể tự tìm được tài nguyên tốt như vậy? Đương nhiên có rất nhiều người đi hỏi thăm và nghiên cứu! Blog Weibo không phải nơi bí mật gì, người nào có tâm liền nhìn thấy ngay, hoá ra Lý Hi Hạnh vẫn luôn bình luận về âm nhạc dưới bài đăng của Tạ Mặc Đông, hoá ra Lý Hi Hạnh lại dùng chiêu 'lỳ lợm'!
Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong Dream music. Có người rất khâm phục Lý Hi Hạnh có thể nghĩ ra chiêu này, có người lại nghĩ Lý Hi Hạnh quá tính toán, có người trực tiếp học theo, mỗi ngày đều bình luận dưới bài đăng của các nhân vật nổi tiếng. Buồn cười nhất là, có mấy nghệ sĩ cũng muốn hợp tác với Tạ Mặc Đông, hơn nữa họ lại nghĩ rằng chiêu người khác dùng được chắc mình cũng dùng được, cho nên ngày ngày đều nhắn lại dưới bài đăng của Tạ Mặc Đông. Khiến Tạ Mặc Đông còn tưởng Dream music tổ chức hoạt động cho nhân viên, yêu cầu chấm công bằng cách quấy rầy anh!
Liễu Dương sẽ không dùng lại cách người khác đã dùng qua, cô ta có kịch bản của chính mình. Quan trọng là, cô ta đúc kết kinh nghiệm từ câu chuyện của Lý Hi Hạnh, biết được tính tình của Tạ Mặc Đông, biết Tạ Mặc Đông sẽ thích người như thế nào. Vì thế cô ta thấy mình không kém gì Lý Hi Hạnh - so về mặt đối phó với đàn ông, thủ đoạn của cô ta chắc chắn cao hơn Lý Hi Hạnh!
Trong tiếng lải nhải thổ lộ của Liễu Dương, Tạ Mặc Đông ký xong tên, đóng sổ lại đưa cho cô ta.
“Thầy Tạ, em có thể xin phương thức liên lạc của thầy được không ạ?” Đôi mắt Liễu Dương sáng lấp lánh, “Em rất thích rất thích thầy, em cũng vô cùng yêu thích âm nhạc, luôn mong muốn được thầy chỉ dạy“.
“Chỉ dạy cô?”
Trong ánh mắt tha thiết của Liễu Dương, Tạ Mặc Đông đánh giá từ đầu đến chân cô ta, lấy di động ra. Nhưng anh không mở app để kết bạn với Liễu Dương, mà mở trình duyệt.
“Cô tên gì?” Anh hỏi. Tuy lúc mới vào anh đã trách móc Liễu Dương, nhưng thực ra Liễu Dương là ai anh cũng không biết.
“...” Khóe miệng Liễu Dương hơi run rẩy, thành thật đáp lại: “Liễu Dương. Dương Liễu Liễu, Hải Dương Dương”
Tạ Mặc Đông gõ tên Liễu Dương vào khung tìm kiếm, kết quả hiện ra vài video tham dự thi đấu. Anh tùy tiện chọn một cái ấn nghe.
Liễu Dương: “...”
Nửa phút sau, Tạ Mặc Đông tắt video đi.
Vẻ mặt Tạ Mặc Đông vô cùng bình tĩnh: “Tôi tài hèn học ít, mong cô tìm người giỏi hơn“.
Liễu Dương: “...........”
Người ngu ngốc cũng nghe ra được, Tạ Mặc Đông không hề khiêm tốn, mà khinh bỉ giọng của Liễu Dương. Còn là loại khinh bỉ trực tiếp tử hình tại chỗ. Nếu Lý Hi Hạnh nghe được, chắc phải vô cùng tự hào với lời bình “rối tinh rối mù” lúc trước mà Tạ Mặc Đông nói với cô.
Nhưng Liễu Dương không từ bỏ dễ dàng như vậy, nếu cô ta không chịu nổi loại suy sụp này, cũng sẽ chẳng có ngày hôm nay.
“Thầy Tạ“. Cô ta lộ ra biểu cảm đáng thương, “Hôm nay em thực sự rất xin lỗi, buổi sáng đột nhiên công ty muốn mở họp, trên đường tới đây còn gặp phải tai nạn xe cộ tắc đường gần một giờ, cho nên tới trễ, khiến thầy phải đợi lâu như vậy. Em...”
“Không cần xin lỗi tôi“. Tạ Mặc Đông cắt ngang lời cô ta.
Anh nhìn xung quanh phòng nghỉ, nhìn những nghệ sĩ đi ra đi vào, nghiêm túc nói: “Cô nên nói xin lỗi với mọi người mới phải“.
Liễu Dương: “.......”
Nếu là người khác, bị Tạ Mặc Đông nói như vậy, có lẽ sẽ không tìm được đường xuống. Nhưng Liễu Dương là người co được dãn được, cô ta không xem lời của Tạ Mặc Đông là đang chỉ trích mình, mà coi như lời chỉ dạy. Cô ta thực sự đứng lên, lớn tiếng nói với mọi người: “Hôm nay bởi vì có việc bận khác, ảnh hưởng đến thời gian của mọi người, tôi thật sự xin lỗi! Mong mọi người thứ tội!”
Tất cả mọi người trong phòng nghỉ đều trợn tròn mắt.
Sao mọi người có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ? Thái độ của Liễu Dương trước sau như hai người chắc chắn vì Tạ Mặc Đông đã nói gì đó. Một vài người sau khi quay chụp xong, quần áo cũng chưa đổi, nước cũng chưa uống, vội vàng chạy đến phòng nghỉ, hi vọng được nói với Tạ Mặc Đông vài câu! Ai ngờ Liễu Dương lại giành trước, mọi người đều ngại đi đến, chỉ có thể mỏi mắt trông mong Liễu Dương đừng tranh cãi, chừa cho người khác chút thời gian.
Liễu Dương tỏ thái độ như vậy, chẳng phải để cho Tạ Mặc Đông xem sao? Có người trong lòng mắng Liễu Dương không biết xấu hổ, nhưng có người cũng bội phục Liễu Dương.
Ai quản người chân tình hay giả ý, Tạ Mặc Đông nguyện ý xem là được! Tạ Mặc Đông nói xong, Liễu Dương lập tức đứng lên xin lỗi. Nếu mình là Tạ Mặc Đông, chắc chắn mình cũng sẽ thích Liễu Dương! Mình vừa nói gì người ta làm ngay điều đó, không bày tỏ thái độ gì. Ai lại không thích người ngoan ngoãn như vậy?
“Thầy Tạ“. Liễu Dương cúi đầu ngồi xuống lần nữa, vẻ mặt vô cùng thành khẩn nhìn vào mắt Tạ Mặc Đông, “Chút nữa em sẽ đi xin lỗi tất cả các nhân viên công tác khác, cho dù lý do của em là gì, đúng là em đã làm chậm trễ thời gian của mọi người. Nhưng thầy sắp đi rồi, em sợ ảnh hưởng đến thời gian của thầy, thầy có thể cho em Wechat hay số điện thoại di động không? Em đã thích thầy từ bài hát đầu tiên mà thầy sáng tác - 'Bay lượn', lúc đó em còn học tiểu học. Thậm chí có thể nói nhờ thầy em mới bước trên con đường này. Em hi vọng có cơ hội được giao lưu âm nhạc với thầy.”
Thái độ của Liễu Dương đã vô cùng có thành ý, ai có thể sau một đoạn bộc bạch nỗi lòng như vậy mà còn từ chối, chắc chắn là một người lòng dạ vô cùng sắt đá.
Tạ Mặc Đông nheo mắt, đánh giá vẻ mặt cô ta, tựa như đang xác nhận thành ý.
Liễu Dương không hề lảng tránh ánh mắt của anh, cố gắng bày ra ánh mắt tha thiết và nụ cười mê người của mình.
Một lúc sau, Tạ Mặc Đông mới hỏi: “Cô đang học Lý Hi Hạnh đấy à?”
Liễu Dương sửng sốt.
Học Lý Hi Hạnh lì lợm năn nỉ ỉ ôi sao? Đúng vậy, đương nhiên là vậy!
Tạ Mặc Đông đâu phải người ngốc, gần đây nghệ sĩ của Dream music đều dán vào người anh như điên dại, anh sao lại không biết nguyên nhân? Liễu Dương không phủ nhận, chỉ nói: “Nếu chỉ xét sự yêu thích và sùng bái với thầy, em chắc chắn không thua ai cả!”
Những lời này nói ra rất dõng dạc, không quan tâm đúng sai thật giả, ai chẳng thích nghe lời hay? Ai lại không thích được người khác sùng bái? Riêng chuyện khích lệ người khác, mặt Liễu Dương đủ dày, có một phần có thể nói thành một trăm phần. Lời hay không ngại nói nhiều, cô ta kiên trì nói đến một trăm lần, cô ta tin, người khác cũng tin. Chiêu nay cô ta đã dùng để chinh phục được rất nhiều người.
Nhưng lần này lại gặp phải chướng ngại vật.