Nghề Làm Fan

Chương 56: Chương 56




Cửa phòng nghỉ mở ra, Lý Hi Hạnh đã thay xong quần áo đi tới.

Tạ Mặc Đông nhìn Lý Hi Hạnh, gương mặt luôn nghiêm túc lộ ra vài phần tươi cười.

Anh quay lại nhìn Liễu Dương một cái, tươi cười trên mặt biến mất không còn bóng dáng. Anh lạnh nhạt xa cách nói: “Cô ấy có thứ, cô học cũng không được“. Nói xong, liền đi về phía Lý Hi Hạnh.

“Xin lỗi thầy, để thầy đợi lâu quá“. Lý Hi Hạnh liên tục xin lỗi.

Tạ Mặc Đông không để bụng, dù sao đầu sỏ gây tội hôm nay không phải là Lý Hi Hạnh.

“Đi thôi“. Anh nói.

Hai người không quay đầu lại đi ra khỏi phòng nghỉ, để lại Liễu Dương không cam lòng, cùng với những người khác hoặc tiếc hận hoặc vui sướng.

Cuối cùng Tạ Mặc Đông không để lại phương thức liên hệ cho Liễu Dương, thứ duy nhất anh để lại, là chữ ký của chính mình.

Liễu Dương cầm quyển sổ, Tạ Mặc Đông còn cài bút ở trang anh đã ký tên. Cô ta mở ra, nhìn thấy chữ viết Tạ Mặc Đông để lại, liền trợn tròn mắt.

Tạ Mặc Đông không chỉ ký tên cho cô ta, còn tặng kèm một câu -----

“Hãy luôn tuân thủ thời gian. Tạ Mặc Đông”

Chương 56

Chu Tiêu Đồng xem sách một lúc, nghe nhạc một lúc, cho đến khi nghiên cứu lời bài hát mệt, cô mới lên mạng xem có tin tức gì mới không.

Không lên thì không biết, vừa mở QQ, icon nhóm chat liều mạng lập loè, cô nhìn kỹ, phát hiện là tin nhắn nhóm “Áo bông nhỏ của Lý Hi Hạnh”!

Trong nhóm này đều là quản lý cấp cao của fanclub, trong tất cả mọi trường hợp xảy ra mọi người vẫn luôn cố gắng hợp tác hết mức có thể. Vì mọi người đều biết, lực ảnh hưởng của mình ở fanclub khá lớn, nếu mâu thuẫn giữa hai người xảy ra, rất có thể mở ra mâu thuẫn giữa hai nhóm người, cho nên nếu có thể nhịn mọi người đều cố gắng nhịn.

Nhưng có vài tình huống, vài người, không thể nhịn được nữa.

Lúc này hai bên xung đột là Nữu Gia và Tiêu Tiêu.

Lúc Chu Tiêu Đồng mở nhóm chat ra, Tiêu Tiêu đã vô cùng tức giận, bắt đầu buông lời hung ác ở trong nhóm.

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: “@Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi! Cậu làm việc thế nào tôi còn phải dạy à? Nếu không muốn làm thì cậu đi đi, fanclub không cần người suốt ngày náo loạn thế!”

Đừng nói Chu Tiêu Đồng chưa từng thấy chuyện nghiêm trọng như thế xảy ra, mà từ khi nhóm áo bông nhỏ thành lập đến giờ cũng chưa xuất hiện chuyện nghiêm trọng như vậy.

Chu Tiêu Đồng hoảng sợ, vội vàng mở lịch sử trò chuyện, xem chính mình đã bỏ qua điều gì.

Nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn là do Nữu Gia đã @Tiêu Tiêu và Thuyền Buồm.

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: “@Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu, @Hậu cần - Thuyền Buồm, tình hình sổ sách thế nào rồi? Có thể cho chúng tớ một câu chắc chắn bao giờ công khai không?”

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: “...”

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: “Hai ngày trước nhà xưởng mới giao hàng, buổi sáng tớ với Thuyền Buồm vừa mới giao hàng, hai ngày nữa áo sẽ được gửi đến các hội trưởng địa phương. Chúng tớ làm nhiều chuyện như vậy, cậu có thể để chúng tớ làm từng chuyện một không?”

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: “Vất vả rồi. Nhưng ở trong diễn đàn Bắc Kinh chúng tớ luôn có người hỏi chuyện sổ sách, tớ là hội trưởng, cũng mong cho mọi người một câu trả lời“.

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: “Nếu gần đây mọi người bận quá, không có thời gian làm sổ sách, thì cho một thời hạn nhất định đi.”

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: “Fanclub Bắc Kinh luôn có người hỏi? Ai? Cậu bảo người có thắc mắc tới tìm tôi!”

Tiêu Tiêu nói thế, chắc chắc là đang nghi ngờ tính chân thật của fanclub Bắc Kinh trong lời Nữu Gia. Vì đã lâu như vậy, những hội trưởng khác đều không lên tiếng, chỉ có Nữu Gia ba lần bảy lượt thúc giục, lần nào cũng dùng lý do người trong fanclub Bắc Kinh hỏi thăm. Tiêu Tiêu nghi ngờ Nữu Gia cố ý bịa chuyện, biểu diễn trước mặt cô ta.

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: “.....”

Hiển nhiên Nữu Gia hiểu Tiêu Tiêu nghi ngờ mình. Cô không nói gì, trực tiếp đăng một tấm ảnh chụp màn hình vào nhóm chat.

Trong hình ảnh, đúng thật có Quả Hạnh trong fanclub Bắc Kinh thắc mắc, hỏi tại sao lúc trước nói sẽ công khai sổ sách, mà đến bây giờ sao vẫn chưa công khai? Sau khi có người đưa ra đề tài này, trong nhóm có không ít người phụ hoạ, muốn Nữu Gia tới tổng hội hỏi thăm xem thế nào.

Có lẽ các bạn học thủ đô có ý thức pháp luật rất tốt, những nơi khác không có người hỏi thăm, nhưng fanclub Bắc Kinh thì có, còn không chỉ một người, tất cả mọi người đều chú ý đề tài này. Nữu Gia không hề bịa đặt.

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: “... “

Tiêu Tiêu nhìn ảnh chụp màn hình Nữu Gia gửi đến, không còn lời nào để nói. Cô ta nói Quả Hạnh nào có nghi ngờ hãy trực tiếp tới tìm cô ta, nhưng hiện tại rất nhiều người nghi ngờ, chả lẽ cô ta phải thêm bạn một đám người để giải thích sao? Cô ta làm gì có đủ sức chứ! Hay là thêm cô ta vào fanclub Bắc Kinh để giải thích? Nói đùa à, cô ta không định giải thích đâu, những kẻ gây rối này cô ta còn muốn người dưới mình đuổi thẳng cổ đi ấy chứ, không thì cô ta mất công mất sức xây dựng fanclub làm gì?

Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: “Nói thật, mỗi ngày tớ vội vàng đến mức muốn nôn ra máu, còn bắt tớ báo cáo tiến độ công việc với các cậu, thân mệt, tâm cũng mệt! Có người nghi ngờ fanclub, các cậu là Hội trưởng, các cậu phải giải thích trấn an chứ! Các cậu không làm gì, xảy ra chuyện là ầm ĩ lên trên này, người bận rộn nửa ngày là tớ và Thuyền Buồm, trách nhiệm cũng do hai chúng tớ gánh vác, những việc này cũng bắt chúng tớ làm à?”

Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: “Người khác không hiểu tính tình chúng tớ, bỏ qua, vì họ chẳng biết chúng tớ mệt thế nào. Nhưng các cậu không hiểu, tớ nghĩ nên giải tán nhóm đi! Cái gì mà fanclub của Lý Hi Hạnh chứ, các cậu đều không mong fanclub là một thể, gặp chuyện chỉ biết ném cái nồi lên đầu người khác, rốt cuộc các cậu ở đây làm gì thế hả?”

Tiêu Tiêu làm ra vẻ chính trực, còn có vẻ chiếm được lý!

Lúc Tiêu Tiêu và Nữu Gia tranh chấp, mọi người đều im lặng. Nhưng không nói gì vì mọi người đều không muốn cãi nhau, hơn nữa khi người khác cãi nhau mình xen vào cũng không hay. Nhưng Tiêu Tiêu nói ra những lời này, rốt cuộc có người không nhìn được đứng ra.

Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến: “...”

Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Tiêu Tiêu, đừng nói thế. Nữu Gia đâu có ý ném nồi, chỉ muốn nói rõ ràng mọi chuyện thôi“.

Hội trưởng Phúc Kiến – Đừng Ăn Tôi: “Ừ... Tiêu Tiêu, cậu nói thế hơi quá rồi“.

Hội trưởng Tứ Xuyên – Hắc Bạch: “Mọi người bớt giận đi“.

Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: “Tớ nói sai ở đâu? Là Hội trưởng địa phương, trách nhiệm chính là quản lý địa phương đó có phải không hả? Nếu cái gì cũng bắt tớ quản, vậy hủy bỏ Hội trưởng địa phương đi!”

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: “Ha ha“.

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: “Tiêu Tiêu đừng giận, giận có ích gì đâu? Cậu đừng nghĩ tớ tới làm náo loạn, tớ chỉ muốn nói lý với cậu thôi“.

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: “Thứ nhất, cậu muốn tớ trấn an mọi người, vậy có phải cậu nên cho tớ một câu trả lời trước không, tớ mới có thể nói với người khác chứ? Hôm nay tớ đâu bắt cậu lấy sổ sách ra ngay, tớ chỉ muốn cậu cho mọi người một thời gian cụ thể, thế thì tớ có thể trả lời mọi người rồi, làm mọi người yên tâm. Cậu lại bảo tớ ngày nào cũng giục cậu, thế có phải là ngày nào tớ cũng giúp cậu trấn an mọi người cho đến giờ không? Nhưng lần nào cũng bảo lần sau công khai, lần sau nhé, lại không nói đươc lần sau là bao giờ, đây là làm giảm tín nhiệm của mọi người với fanclub!”

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: “Thứ hai, đúng, cậu và Thuyền Buồm vất vả, chúng tớ đều biết. Cậu nói việc đều là các cậu làm, trách nhiệm cũng là các cậu gánh. Nhưng trước đó Đồng Đồng muốn cùng hỗ trợ, các cậu đã nhận hết việc vào mình mà? Sao không tìm người giúp? Chúng ta là một thể, tất cả có thể cùng làm mà! Tớ không hiểu tại sao các cậu không tách bớt công việc ra!“.

Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Chuyện này... Tớ gần đây khá nhàn, tớ có kinh nghiệm làm sổ sách. Nếu bận quá có thể để tớ giúp“.

Nhưng Tiêu Tiêu lơ Lục Trì.

Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: “Nữu Gia đủ rồi! Cậu đừng đứng nói thì không đau eo! Cậu cho rằng làm sổ sách là thế nào? Cứ thế mà thuận nước xuôi dòng công khai thôi sao? Rất nhiều tiền đều do tớ và Thuyền Buồm ứng trước! Bây giờ thống kê rất phức tạp, các cậu không thể giúp gì đâu!”

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: “...”

Đây không phải vấn đề không làm thì không hiểu. Nếu chi tiêu không rõ ràng, chứng tỏ sổ sách lung tung, phương pháp làm việc của Tiêu Tiêu và Thuyền Buồm có vấn đề!

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: “Tớ nói lại lần nữa, tớ hy vọng đây là lần cuối. Việc chúng tớ làm, các cậu không làm không hiểu chuyện khó thế nào, không biết chúng tớ phải xử lý nhiều rắc rối ra sao! Không làm thì câm miệng! Đều là người lớn cả rồi, tớ không phải dạy các cậu viết chữ vinh dự tập thể thế nào chứ?”

Tiêu Tiêu rất ít khi tức giận lớn như thế trong nhóm. Lời nói của cô ta rất nhiều lỗ hổng, nếu cẩn thận để ý sẽ thấy ngay. Chả lẽ cô ta không biết sao? Đương nhiên có chứ! Nên giờ không thể dùng cách cũ bán thảm kể khổ được, cô ta cần thăng cấp cảm xúc của mình, dùng thái độ mạnh mẽ đúng tình đúng lý trấn áp người có ý kiến với cô ta!

Người bình thường thấy cô ta tức giận như vậy, dù có lý hay không cũng nhận thua trước. Vì không ai cũng muốn tránh việc tranh cãi xung đột.

Nữu Gia nhìn cô ta nói vậy, thực ra cũng không muốn cùng cô ta cãi nhau – vốn cũng không muốn cãi nhau đâu! Chỉ muốn cô ta cho một câu trả lời thôi!

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: “Được rồi, cậu nói thế nào thì là thế ấy. Tớ chỉ hỏi cậu một câu, cậu định giải thích thế nào với mọi người?“.

Nữu Gia nói những lời này coi như đã chịu thua. Cô lười quan tâm Tiêu Tiêu và Thuyền Buồm làm những chuyện này như thế nào, cô chỉ muốn Tiêu Tiêu cho cô một lời giải thích, ví dụ như hãy chờ nửa tháng hoặc một tháng. Tiêu Tiêu cho thời gian, cô có thể giải thích với nhóm Quả Hạnh ở Bắc Kinh. Nếu mọi người không vừa lòng với thời gian Tiêu Tiêu đưa ra, cô cũng sẽ nghĩ cách để trấn an.

Nhưng có lẽ giọng điệu của Nữu Gia không được tốt lắm, làm Tiêu Tiêu nghĩ cô đang hỏi lại câu hỏi lúc ban đầu, cũng có thể Tiêu Tiêu thích nói những lời cay nghiệt, không nhận bậc thang mà Nữu Gia đưa đến, tiếp tục nổi bão.

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: “@Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi! Cậu làm việc thế nào tôi còn phải dạy à? Nếu không muốn làm thì cậu đi đi, fanclub không cần người suốt ngày náo loạn thế!”

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: “...”

Chu Tiêu Đồng dùng tốc độ nhanh như gió xem xong quá trình cãi nhau trong nhóm. Đặc biệt là câu cuối cùng của Tiêu Tiêu, trong lòng cô chợt động!

Nữu Gia luôn là một cái gai ở trong nhóm, chuyện này cũng liên quan trực tiếp đến tính cách của cô ấy. Cô ấy là một người có thể tham gia thi đấu Tán Đả quốc gia, sao có thể sợ Tiêu Tiêu? Ngược lại Tiêu Tiêu vẫn luôn cố kỵ Nữu Gia.

Tiêu Tiêu cố kỵ Nữu Gia cũng dễ giải thích. Nếu hội trưởng toàn quốc là hoàng đế, thì các hội trưởng địa phương chính là quan lớn. Bắc Thượng Quảng là những địa phương quan trọng, chi nhánh ở những thành thị như Bắc Kinh và Thượng Hải có thể có đến vài ngàn người, các tỉnh ở biên giới như Nội Mông, Tân Cương tổng số người hâm mộ cũng rất cao. Cho nên trên danh nghĩa thì các hội trưởng địa phương đều có địa vị bình đẳng, nhưng hội trưởng Bắc Thượng Quảng chắc chắn có quyền lên tiếng hơn, phát ngôn cũng có trọng lượng hơn, vì người ta quản lý rất đông người!

Tiêu Tiêu đã muốn đổi Nữu Gia từ tám trăm năm trước, nhưng vẫn chưa thể làm được. Tuy rằng hội trưởng toàn quốc có quyền thay đổi hội trưởng địa phương, nhưng thực tế rất rắc rối.

Nếu đối phương đồng ý giao quyền ra, ví dụ như Na Na, chủ động đem quyền lực giao cho Chu Tiêu Đồng, thì mọi việc đều thuận lợi; nhưng nếu đối phương không đồng ý giao quyền, hoàng đế muốn xóa địa vị của quan lớn, có thể dẫn tới tạo phản tại địa phương! Phải biết rằng nhóm tại các địa phương là do họ tạo ra, hoạt động trong nhóm cũng là do họ làm, người ta không có sai lầm gì, fan địa phương cũng luôn ủng hộ hội trưởng. Giờ nói muốn đổi là đổi, thử xem fanclub Bắc Kinh nghe hội trưởng toàn quốc hay hội trưởng Bắc Kinh?

Nếu chỉ là hội trưởng của Nội Mông hay Thanh Hải, thì chẳng sợ tạo phản, cứ mạnh mẽ bỏ cũ hay mới. Nhưng Nữu Gia lại là hội trưởng của Bắc Kinh.

Chuyện này nếu như có công ty quản lý chống lưng thì còn dễ dàng, nhưng vấn đề là, Tiêu Tiêu còn chưa được công ty quản lý công nhận! Nếu làm fanclub phân hội, Bắc Kinh độc lập, công ty quản lý chắc chắn sẽ không giúp thu phục Bắc Kinh đâu, sau này có hoạt động gì ở Bắc Kinh, công ty quản lý sẽ bỏ qua hội trưởng toàn quốc, trực tiếp đi tìm hội trưởng Bắc Kinh. Qua một thời gian, nếu công ty quản lý không hài lòng với hội trưởng toàn quốc, họ có thể kéo hội trưởng Bắc Kinh lên thay thế, chuyện này cũng không phải không có khả năng!

Vì thế Tiêu Tiêu luôn cố kỵ Nữu Gia, vì nếu đối đầu với Nữu Gia thì cô ta cũng gặp thiệt thòi. Nhưng bây giờ Tiêu Tiêu vô cùng kiên cường và tàn nhẫn một câu lại tiếp một câu, dường như không lo lắng đắc tội với Nữu Gia... chuyện bất thường chắc chắn có quỷ!

Người khác có thể không hiểu tại sao hôm nay Tiêu Tiêu đột nhiên bùng nổ, nhưng Chu Tiêu Đồng nghĩ ngợi một chút liền đoán ra - cô ta đang dùng phép khích tướng, muốn ép Nữu Gia tự đi!

Ở chung với nhau lâu như vậy, tính cách Nữu Gia như thế nào Tiêu Tiêu chắc chắn hiểu rõ. Dùng quyền thế ép chắc chắn không được, lừa gạt cũng không xong. Nhược điểm của Nữu Gia chính là rất ngoan cố. Người có tính cách này, thường không chịu được phép khích tướng!

Quả nhiên, Tiêu Tiêu tiếp tục.

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: “Đâu có ai cầu cậu phải làm hội trưởng Bắc Kinh đâu? Mọi người đều làm việc vì Lý Hi Hạnh! Tớ nói cho cậu biết, nếu cậu chỉ là một fan mà thôi, cậu có tư cách tra hỏi tớ không tớ còn chưa thèm nói! Nhưng cậu là một hội trưởng, nếu tớ có sai lầm gì cậu cũng phải gánh vác một nửa! Nếu cậu không muốn làm thì đi đi, không ai giữ cậu!”

Tiêu Tiêu bắt mạch rất chuẩn. Sau khi cô nàng liên tục khích tướng, Nữu Gia cũng tức giận.

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: “ Ha ha“.

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: “Tớ nhận chức vụ này, nhiệm vụ nào giao cho tớ, tớ nhất định sẽ hoàn thành. Nếu tớ làm sai chuyện gì, tớ sẽ gánh hết trách nhiệm. Nhưng nếu cậu tìm chúng tớ tới, chỉ để đội nồi thay cho cậu, tớ không muốn đội!”

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: “Vậy thì cậu từ chức đi!”

Chu Tiêu Đồng không hề nghi ngờ, Nữu Gia chắc chắn sẽ viết lại một câu “Tạm biệt” liền bỏ chạy lấy người! Nếu cô ấy thực sự đi rồi, cô ấy phải giao ra vị trí quản trị viên các nhóm quản lý. Nếu cô ấy giao vị trí ra, sau này muốn lấy lại rất khó!

Mắt thấy cách mạng sắp thắng lợi, không thể để Tiêu Tiêu làm náo loạn fanclub được!

Chu Tiêu Đồng gõ chữ như bay, nhanh chóng gửi tin nhắn vào nhóm.

Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: “!!!”

Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: “!!!!!”

Sơ tốc độ gõ chữ quá chậm, Chu Tiêu Đồng đầu tiên vứt ra một chuỗi chấm than trấn an mọi người, để mọi người nuốt lời đang định nói trở lại.

Cùng lúc đó, ở Bắc Kinh cách xa vạn dặm, Nữu Gia vừa gõ xong mấy chữ “Được, tớ từ chức”, đang muốn nhấn gửi đi, thấy trong nhóm bắn ra một chuỗi dấu chấm than, cô ngạc nhiên, do dự rút ngón tay trở lại.

Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: “Nữu Gia đừng xúc động”

Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: “Nghe tớ nói hai câu đã“.

Ở một thành phố khác, Tiêu Tiêu đang sốt ruột nhìn chăm chăm màn hình, chờ Nữu Gia ngoan ngoãn chạy lấy người. Mắt thấy không khí giương cung bạt kiếm đã bị đẩy đến tầng cao nhất, trái tim bị treo lên đến cổ họng, chỉ chờ tin tức của hệ thống báo Nữu Gia đã rời khỏi nhóm, nào ngờ - nào ngờ bị một người dùng chuỗi dấu chấm than chen ngang!

Cảm giác chẳng khác gì đang xem AV đến đoạn cao trào, đột nhiên xuất hiện một siêu nhân mặc quần lót bên ngoài, siêu nhân đấm nam chính một phát, cởi áo choàng xuống khoác trên người nữ chính, sau đó hiên ngang lẫm liệt nói với nữ chính: “Đừng sợ, tôi sẽ không để người xấu bắt nạt cô, tôi sẽ cứu cô!”

- -- Cứu cái đầu ấy, người cmn náo loạn cái quái gì đấy!

Tiêu Tiêu nghẹn họng. Cô ta hung tợn nhìn chằm chằm ID Đồng Tâm Đồng Thoại, thật không thể xuyên qua màn hình đánh một phát!

Sao lại là Đồng Tâm Đồng Thoại chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.