Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 63: Chương 63




Đến Paris, An Dĩ Nhược cực kỳ bình tĩnh. Cô bước từng bước cẩn thận đi theo bên cạnh Hàn Vũ Đình, chỉ sợ anh ta rời khỏi tầm mắt của cô, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của anh ta. Song, năm ngày trôi qua, xem từng show trình diễn thời trang, ngoại trừ việc đối với cô đặc biệt quan tâm, anh ta không hề khác thường.

Thế giới bỗng nhiên yên ả làm cho lòng người ta run sợ. Sau khi An Dĩ Nhược vừa căng thẳng lại vừa cẩn thận tiếp nhận một cuộc điện thoại bất ngờ, cô cầm lấy túi có vẻ như vội vàng đi ra ngoài, nhưng lúc đẩy cửa, lại thoáng chốc cứng đờ.

Hàn Vũ Đình đứng dựa vào hàng lang, giọng nói dịu dàng, "Muốn đi ra ngoài?"

Ép buộc mình trấn định lại, cô mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ngủ không được, muốn ra ngoài dạo một chút."

Nụ cười nhạt là cách tốt nhất che giấu cảm xúc của cô, giờ phút này cô căn bản không biết cái động tác theo thói quen này đã bị người nhìn thấu.

Anh cong môi cười, ý cười lưu lại ở khóe miệng, "Khuya rồi, con gái đi ra ngoài không an toàn, tôi đi cùng cô."

"Làm sao không biết xấu hổ phiền Hàn tổng, tôi..."

Ánh mắt khóa chặt ở trên mặt cô, Hàn Vũ Đình trầm giọng ngắt lời cô, "Không phiền, vừa khéo tôi cũng mất ngủ." Lúc dứt lời, anh cụp mắt, im lặng xoay người. diendanlequydon.comTrong phút chốc, vẻ mặt dịu dàng dần dần biến mất sạch, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đủ để khiến người rét lạnh.

Tình hình trước mắt làm sao cho phép cô lui về, đành phải nhếch môi, kiên trì đi theo phía sau anh ta vào thang máy.

Trên vách thang máy trong suốt phản chiếu ra vẻ mặt không chút biểu cảm của anh ta, An Dĩ Nhược nắm chặt tay đã thấm rịn ra mồ hôi. Cụp hai mi xuống, cô lặng lẽ thở dài trong lòng.

Ra khỏi khách sạn, bọn họ không có ngồi xe, mà là cùng trầm mặc tản bộ. Mãi đến anh ta dừng lại, An Dĩ Nhược mới phát hiện bọn họ đi tới bên cạnh đài phun nước âm nhạc.

Trí nhớ được kéo về một năm trước, cô nhớ rõ Cố Dạ đã từng nói cho cô biết, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chính là ở bên cạnh đài phun nước, cách bởi hơi nước, anh ta đứng đối diện với cô. Sau đó, anh ta đã yêu cô sâu sắc, mà cô, hoàn toàn không nhớ anh.

Tiếng nhạc sục sôi vang lên, giọt nước có tiết tấu mà nhảy vọt lên nhảy múa, rơi vãi ra độ cong hoàn mỹ, bầu không khí hơi ẩm bắn ra phất ở trên mặt cô, làm như nước mắt của ai đó đang rơi xuống lả tả. diendanlequydon.comAn Dĩ Nhược chuyên chú mà nhìn, đáy lòng nổi lên dự cảm chẳng lành.

Đột nhiên tay bị người nắm lấy, cảm giác lạnh lẽo khiến tim cô đập mạnh và loạn nhịp vài giây. Quay đầu đi, cô nhìn vào khuôn mặt điển trai của Hàn Vũ Đình, nghe thấy anh ta bất đắc dĩ nói: "Dĩ Nhược, tại sao gạt tôi? Tại sao không chịu cho tôi một cơ hội, cơ hội cạnh tranh công bằng với người khác."

Nhìn ánh mắt ám trầm của anh ta, An Dĩ Nhược im lặng không lên tiếng.

Năm ngón tay gập lại, nắm chặt tay mềm mại của cô vào trong tay, trên mặt Hàn Vũ Đình toát ra vẻ đau đớn, "Tôi đều đã nghe thấy được." Vốn muốn gọi cô ra ngoài tản bộ, lúc giơ tay nhấn chuông cửa, ngầm nghe trộm được cô nói: "Lúc này rời đi không phải là phí công nhọc sức sao? Có lẽ ngày mai hắn sẽ mang theo chìa khóa vàng đi ngân hàng cũng không chừng..."

Nghe đến đó, trong nháy mắt anh hiểu được gì đó. Trong khoảnh khắc, giấc mơ bị nghiền nát thành phấn bọt, lềnh bềnh ở trong không khí, nhỏ đến mắt thường hoàn toàn không nhìn thấy được. Im lặng mà chống đỡ trán ở trên cánh cửa, tim của anh nhanh chóng trầm xuống, trầm xuống...

Đứng ở trong gió kinh ngạc nhìn người đàn ông khí chất cao ngất, gương mặt xa lạ, ánh mắt quen thuộc, cô rốt cuộc khẳng định suy đoán trong lòng. diendanlequydon.comNhiều ngày qua, sợ hãi ẩn ở dưới đáy lòng không hiểu sao tản đi, cô lại có thể nở nụ cười, vẻ mặt tự nhiên giống như là nói chuyện về thời tiết mà mở miệng, "Hóa ra thật sự là anh."

Bên chân, gió mát cuộn xoắn, cuộn lên mấy hạt bụi trần.

Thời gian đến đây dừng lại, anh nắm tay cô đứng ở bên cạnh đài phun nước, bốn mắt nhìn nhau, ngăn cách bởi núi dài sông rộng không cách nào vượt qua, một tia hy vọng cuối cùng còn sót lại như có như không bị lặng lẽ đánh nát, tan tác, không thể nào dính hợp.

Anh cúi đầu, lặng lẽ nở nụ cười, ba phần thê lương, ba phần cay đắng, cùng với ba phần tàn nhẫn.

"Dĩ Nhược, tại sao cô nhất định phải thông minh như vậy. Nếu như cô có thể ngốc nghếch một chút, sẽ rất hạnh phúc." Thông minh sẽ hại chết cô, cho dù anh vẫn có chút không nỡ, nhưng cũng không cho phép người khác chạm đến cái ranh giới cuối cùng ấy.

An Dĩ Nhược lẳng lặng nhìn anh ta, ánh mắt giống như ánh trăng sáng, "Hạnh phúc và thông minh hay ngốc nghếch không quan hệ. Đối với tôi mà nói, Mục Nham chính là tín ngưỡng của tôi." Không có tín ngưỡng, cô căn bản không sống nổi, vậy hạnh phúc từ đâu mà đến.

Nghe giọng nói mềm mại dịu dàng của cô, đau đớn tẩm ướt hai mắt người đàn ông, hận không thể nghiền nát bàn tay nắm trong tay, anh có kích động giết người. Cho đến bây giờ, anh chỉ giết qua một người, trước mặt của cô.

Gặp phải cô, rối loạn tính mệnh của anh, cô là kiếp nạn của anh, anh, chạy trời không khỏi nắng.

Song, nếu như bây giờ cô bằng lòng từ bỏ một cái gì đó, có phải anh sẽ vẫn yêu thương cô đến muốn gần nhau cả đời hay không?

Đáp án đã rõ rành rành.

Nhắm mắt, giấu đi sự mâu thuẫn và lấy hơi để thở, "Tôi thử dùng thân phận của một người đàn ông bình thường bước vào cuộc sống của cô, tại sao như vậy cũng không được?" Trong lòng tuyệt vọng như quầng nước dần dần mở rộng, bên môi bật ra chính là nghi vấn nát vụn của anh. diendanlequydon.comLúc anh tìm được đường sống trong chỗ chết, quả thật Hàn Vũ Đình chết đi vì tai nạn ô tô, khi khuôn mặt vốn xinh đẹp vì bị sói cắn làm tổn thương không thể không tiếp nhận giải phẫu chỉnh hình cuối cùng trở thành thế thân của người khác, giúp anh chịu qua tám tháng dài đằng đãng, là cô.

Anh cho rằng hoán đổi thân phận, dùng gương mặt hoàn toàn mới bước vào cuộc sống của cô, kết quả chính là khác biệt.

Hóa ra đều giống nhau, đều giống nhau.

Cố Dạ không biết, tại trong cuộc tình này, anh nhất định là thiêu thân, anh cũng bị đốt cháy hầu như không còn.

Anh tỉ mỉ bày ra tất cả, đem Thịnh Hạ vị hôn thê của Hàn Vũ Đình trở thành một quân cờ của anh. Nhưng người tính không bằng trời tính, tình cảm của An Dĩ Nhược và Mục Nham kiên định hơn anh tưởng tượng. Vì thế, anh điên cuồng. Anh hoảng hốt chạy bừa muốn phá rối cuộc sống của Mục Nham, gây hấn chuyển sự chú ý của Mục Nham, thậm chí tự cho là không chê vào đâu được mà đoạt lại chìa khóa vàng. diendanlequydon.comThuận lợi lừa cô rời thành phố A. Kết quả, trong bẫy có bẫy, anh cũng lâm vào trong bẫy của người khác, mà dẫn dắt anh đi vào vũng bùn ngoại trừ chấp niệm còn có người phụ nữ anh yêu.

Khi anh phái người phá hủy mộ của Tiêu Nhiên, anh đã đánh cược Mục Nham nhất định sẽ đi. Kết quả như anh dự đoán, Mục Nham quả nhiên đi Vân Nam, bắn nhau kịch liệt với sát thủ anh mua chuộc, ở dưới tình huống yếu không địch lại mạnh ngã xuống vách núi không rõ tung tích. Ngay sau đó An Dĩ Nhược ngã bệnh. Chạm đến ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng của cô, kết hợp với sự tan rã trong không vui trước khi rời đi Mục Nham đã từ biệt cô, anh rốt cuộc tin rằng thời cơ đã đến. Sau đó, cuối cùng anh cũng mở miệng dẫn cô rời khỏi thành phố A, cho rằng dù không chiếm được cả trái tim của cô, cũng có cơ hội giam cầm cô ở bên người, cho đến chết.

Tất cả đều ở trong kế hoạch, chỉ có lòng người khó dò.

Cho dù không cùng Mục Nham yêu nhau, chung quy Cố Dạ cũng không phải là chốn về của An Dĩ Nhược.

Có lẽ, quen biết lúc ban đầu, dĩ nhiên đã định trước hôm nay không cách nào thành kết cục trọn vẹn.

"Tình yêu hao tổn tâm cơ không thể nào lâu dài, ý hợp tâm đầu mới là điều kiện gần nhau cả đời." Cô bình tĩnh nói xong, vẻ mặt cơ hồ nhìn không ra một chút gợn sóng, như mặt nước phẳng lặng.

"Dĩ Nhược, hiện tại tôi là Hàn Vũ Đình, các người không còn cách nào khác." Những người biết thân phận của anh đã chết, bao gồm cả bác sĩ và y tá chỉnh hình.

"Quả thực cho đến bây giờ chúng tôi vẫn không tìm được chứng cứ chứng minh thân phận của anh." diendanlequydon.comCho nên mới phải chịu đựng đến giờ phút này, "Nhưng anh đã lấy lại chìa khóa vàng, sớm muộn gì cũng phải dùng." Chỉ cần anh ta đi ngân hàng mở két sắt thuộc về Cố Dạ, Mục Nham sẽ động thủ.

"Nếu như tôi cả đời không mở?" Ánh mắt dần dần sắc bén, biểu cảm hờ hững lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt.

"Anh sẽ không." Cô ngắt lời, đáy mắt không hề sợ hãi.

"Khẳng định như vậy?" Đau khổ ẩn ở trong đôi mắt lập tức trở nên vô cùng sắc bén, tỏa ra sự tàn ác bức người.

Nhìn ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh ta, cô điềm tĩnh nói: "Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh là Cố Dạ, sẽ không từ bỏ thứ đã từng có."

Cố Dạ ngạo mạn nở nụ cười tự giễu, trong nụ cười mang theo vài phần hỗn hoạn và tàn nhẫn. Cười đủ rồi, anh nói: "Xem ra cô rất hiểu tôi."

"Hiểu anh là Mục Nham không phải tôi." Ở ngày bị cướp đi chìa khóa vàng, cô và Mục Nham nói chuyện rất lâu, Mục Nham nói qua, "Giao dịch thuốc phiện cùng làm ăn khác không có bất kỳ khác biệt gì, vòng luẩn quẩn ấy theo dạng chú trọng hai chữ uy tín. Cái tên Cố Dạ này chính là đại diện cho sự uy tín mà ông Cố tích lũy mấy chục năm, người ta tin chính là nhà họ Cố của hắn. diendanlequydon.comCho nên, ở dưới tình huống khuôn mặt và thân phận của hắn đều đã thay đổi, hắn nhất định phải lấy ra tín vật có thể chứng minh thân phận của hắn, bằng không căn bản không thể nào sống yên. Hắn sẽ không ngốc đến muốn bắt đầu lại từ đầu, mà thứ quan trọng như vậy nhất định là được cất ở trong tủ bảo hiểm."

Giọng nói trầm tĩnh hư không lạnh đến thấu xương vang lên, anh nói: "Cho dù anh ta không chết, lần này cũng không thể nào cứu được cô."

An Dĩ Nhược hít vào một hơi thật sâu, cố gắng để cho giọng bình ổn, "Lần trước có thể, lần này cũng có thể." Cô đương nhiên biết rõ Mục Nham còn sống, người diễn lại rất thân thiết, đối với người yêu, giữa bọn họ vẫn duy trì ăn ý hiếm thấy. Cho dù cô cũng không xác định rốt cuộc anh có bị thương trong vụ phục kích hay không, nhưng cô tin, nhất định anh có chuẩn bị.

Cố Dạ đột nhiên ngửa mặt lên trời nở nụ cười, tiếng cười mang theo âm hàn rợn người, khuôn mặt điển trai trở nên méo mó, "Lần trước là tôi không nỡ giết cô, lần này thì khác." Ánh mắt vô cùng hung ác dừng ở trên mặt cô, giọng nói lạnh đến cực điểm đủ để đông lạnh lòng người, "An Dĩ Nhược cô nhớ kỹ, tôi muốn cho các người chết không có chỗ chôn."

Quyết tuyệt như vậy.

Dứt khoát như vậy.

Bầu trời mờ tối hạ mưa phùn giọt giọt tí tách, rõ ràng là mùa vạn vật hồi sinh, lại ám trầm làm người ta không nhìn thấy được chút hy vọng nào.

Rốt cuộc, An Dĩ Nhược không thể nào thoát thân trước khi sự việc xảy ra, di động liên lạc với Đại Lệ trước đó bị Cố Dạ ném từ lầu mười sáu xuống dưới.

Ngày hôm sau, anh một mình đi đến ngân hàng, dùng chìa khóa vàng mở tủ bảo hiểm lấy ra con dấu đại biểu cho thân phận của anh.

Khi An Dĩ Nhược nhìn thấy con dấu ngọc thạch lớn bằng ngón tay cái đặt ở trong tay Cố Dạ, cô kinh ngạc.

Tại sao Mục Nham không có động thủ? Bỏ lỡ thời cơ tốt nhất bắt anh ta ở ngân hàng, phải làm thế nào đưa anh ta vào pháp luật?

Ánh mắt dấy lên khinh thường, Cố Dạ châm chọc, "Bỏ lỡ cơ hội, đời này anh ta cũng đừng nghĩ trở mình."

An Dĩ Nhược ngước mắt nhìn khuôn mặt tươi cười lạnh lẽo của anh ta, mím chặt môi.

Tiếng gõ cửa vang lên, Đan Nhất đi tới, cung kích cúi đầu với Cố Dạ đang ngồi ở trên sofa, "Thiếu gia, mọi thứ đều đã bố trí xong."

"Tôi sẽ khiến anh ta nhìn cô tan xương nát thịt ra sao." Nụ cười lạnh phóng đãng ngổ ngược vang vọng ở trong phòng, chặt đứt một tia lưu luyến si mê cuối cùng đối với cô.

Giờ này khắc này, không có yêu, chỉ có hận.

Lúc chạng vạng tối, An Dĩ Nhược khoác trên người chiếc áo khoác kiểu nam rộng thùng thình, bị Cố Dạ kéo ra khỏi khách sạn.

Cô không biết lúc này đang ở nơi nào, bầu không khí lạnh lẽo ẩm ướt xoay quanh ở chóp mũi, khiến cô không ngừng nôn khan. Mắt cô bị bịt kín, nín thở chú ý động tĩnh bên ngoài. diendanlequydon.comNghe được Cố Dạ dùng tiếng Anh lưu loát đối thoại với người khác, khi cô phản ứng kịp bọn họ đang tiến hành giao dịch thuốc phiện, làm như có chút hiểu rõ ý của Mục Nham, song, cũng tại trong phút chốc ý thức được thật sự nguy hiểm. Nước mắt lặng lẽ trượt ra khóe mắt, cô thì thào nhỏ đến không thể nghe thấy, "Mục Nham..."

Yếu đuối như vậy.

Mềm yếu như vậy.

Suy cho cùng cô cũng chỉ là phụ nữ, cho dù rất dũng cảm, vẫn sẽ sợ.

Chung quanh vắng lặng chốc lát, ngay sau đó bị tiếng súng chói tai phá vỡ, đạn không ngừng bắn ra xen lẫn gió lạnh quét ngang qua bên tai. An Dĩ Nhược đột nhiên có loại không biết hôm nay là hôm nào, đặt mình trong ảo giác nào đó. Cô muốn đứng lên, nhưng dưới chân mềm nhũn, lại nặng nề ngã trở về.

Thế giới bắt đầu hỗn loạn, tiếng súng, tiếng đánh nhau, tiếng chửi rửa, nối tiếp, liên tục không ngừng.

Khi nghe thấy ngoài cửa lớn nặng nề dầy cộm có người kêu gọi đầu hàng, An Dĩ Nhược bừng tỉnh hiểu ra, rõ ràng là cảnh sát giả làm người mua dẫn Cố Dạ ra mặt giao dịch.

Sau mấy giây tim đập mạnh và loạn nhịp, tâm tình Cố Dạ đột nhiên mất kiểm soát. Anh giơ súng bắn ra liên tục mấy phát vào mặt đất, gầm nhẹ nói: "Không thể nào. Làm sao có thể là cảnh sát?" Hơn nửa tháng sắp đặt kế hoạch giao dịch cứ như vậy bị hủy đi, anh không còn cơ hội trở mình. Anh như rơi xuống vực sâu, cả người lạnh buốt thấu xương.

"Thiếu gia, đừng quan tâm đến người phụ nữ đó nữa, chúng ta chạy mau đi, có lẽ còn có cơ hội." Đan Nhất dù sao cũng là từng theo ông Cố trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh đã tỉnh táo lại.

"Cơ hội?" Cố Dạ giận dữ hất tay ông ta ra, mỉa mai nói: "Thứ Cố Dạ tôi muốn lấy chưa từng không chiếm được. Nếu như thật sự không chiếm được, tôi cũng phải tự tay hủy đi cô ta, không cho phép bất kỳ kẻ nào chiếm được." diendanlequydon.comCái gì cũng không có, thua keo này bày keo khác nói thì dễ làm mới khó làm sao? Anh muốn giết Mục Nham. Cho dù cùng kế hoạch của anh lệch lạc quá nhiều, thời gian không hợp, địa điểm lại càng không hợp, anh cũng muốn đánh cuộc một lần.

Lần trước ở Vân Nam thì anh thua ở kinh địch, có lẽ lúc này đây, anh vẫn phạm vào sai lầm giống vậy. Nhưng lúc này, anh hoàn toàn không ngờ, lý trí đã bị kế hoạch kín đáo của Mục Nham chà bóng hầu như không còn.

Ánh mắt quỷ mị rét lạnh nhìn chằm chằm vào An Dĩ Nhược bên cạnh mình, cánh tay mạnh mẽ và có lực hung hăng đẩy cô ngã xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nắm lấy tóc đen của cô, cưỡng ép cô ngẩng đẩu lên, "Tại sao anh ta có thể tìm tới đây? Cô đã làm cái gì?"

"Ưmh..." An Dĩ Nhược đau đớn giãy giụa, miệng không thốt ra được nửa chữ.

"Tôi không tin sẽ bị hủy ở trên tay của cô." Rút miếng vải đang nhét ở trong miệng cô ra, kéo miếng chắn che ở trước mắt cô xuống, hận ý cuồng dã trong mắt càng lúc càng lạnh thấu xương.

Khua tay ý bảo thuộc hạ tản ra, anh dùng sức nhấc An Dĩ Nhược lên, thốt ra tiếng gầm nhẹ điếc tai, "Mục Nham, tôi cho anh một phút để đi vào, nếu không tôi sẽ giết cô ấy. Anh có thể không tin, chúng ta đánh cuộc một keo, tôi sẽ khiến anh ngay cả xác của cô ấy cũng không thấy được."

Bờ vai mảnh khảnh bị người đàn ông nắm chặt, dường như một giây sau cũng sẽ bị bóp nát. Thân thể đau đớn khiến An Dĩ Nhược mất đi khả năng nói, cô chỉ có thể há miệng thở gấp, sắc mặt trắng bệch.

Một giây, mười giây, ba mươi giây, năm mươi giây...

"Mục Nham, mười giây cuối cùng, nếu như anh không vào tôi sẽ kích nổ quả bom, ngay cả gặp mặt cô ấy một lần cuối cũng không thấy được..." Không cho anh chút thời gian bố trí, Cố Dạ từng bước ép sát.

Cửa kho hàng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra. Người đàn ông mặc một bộ đặc cảnh màu thẫm, chân mang ủng quân nhân không chút do dự đứng ở phía ngoài, đôi mắt ngưng tụ thành màu đen ám trầm, tỏa ra mạnh mẽ khiếp người, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị khó lường, mở miệng thì giọng lạnh như băng, "Cố Dạ, anh dám đụng vào cô ấy, tôi nghiền xương anh thành tro." Giọng nói tàn nhẫn quyết tuyệt, vẻ mặt điển trai lạnh lùng, khiến người ta kinh sợ.

Lúc trông thấy anh, trong nháy mắt An Dĩ Nhược yếu đuối lại, nước mắt không thể kiềm chế được tuôn trào mà ra, sương mù thê lương nhìn về phía của anh, giọt nước mắt rung động lòng người.

Anh đã đến đây, đứng ở trước mặt của cô, đang cảnh cáo người đàn ông muốn làm tổn thương cô.

Nước mắt của An Dĩ Nhược, ào ào trượt xuống.

Vỡ diễn rất nhanh đã phải hạ màn, bọn họ rốt cuộc không cần giả vờ khổ cực như vậy nữa.

Cùng một người, cùng đối đầu, đã nói không rõ ai là số kiếp của ai.

Tiếng cười ngổn ngược lạnh như băng vang vọng ở đỉnh đầu, từ từ thu lại nụ cười Cố Dạ nhìn đường nét khuôn mặt mất đi vẻ nhu hòa trước mắt, lạnh lùng nói: "Nghiền xương thành tro? Tôi đang muốn tặng cho anh đại lễ đây." diendanlequydon.comTăng thêm lực trên tay, hung hăng kéo tóc An Dĩ Nhược, "Đi vào! Nếu không tôi sẽ cho cô ấy chết."

"Đừng..." Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng ở nóc nhà, rốt cuộc An Dĩ Nhược cũng tìm lại được giọng nói của chính mình. Cô khóc hô to với Mục Nham bên ngoài, "Đừng vào, bên trong có bom..."

Ánh sáng vàng trong kho hàng pha lẫn ánh trăng trong trẻo lạnh lùng tỏa chiếu ở trên khuôn mặt của Mục Nham, khuôn mặt lạnh lùng khắc nghiệt, đôi mắt đen sâu như màn đêm lướt qua tia lạnh lùng sắc bén, bắn ra lạnh lẽo tàn nhẫn.

Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ. Đêm tĩnh mịch lạnh lẽo thê lương, hai người đàn ông đứng sóng đôi, ánh mắt từ từ sắc bén, bầu không khí lạnh lẽo nhanh chóng mãnh liệt khuếch tán ra, lan tràn ở trong kho hàng bỏ hoang.

Nhíu mày, trong sự nghiêm nghị chất chứa sát khí, Mục Nham hít sâu, thong thả và kiên định đi về phía của Cố Dạ.

Giữa bọn họ, đã bắt đầu cuộc đọ sức cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.