Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 64: Chương 64




Cánh cửa dầy cộm nặng nề ở phía sau từ từ đóng lại, ngăn lại tầm mắt của cảnh sát vũ trang đóng giữ ở bên ngoài. Bọn họ chỉ thoáng nghe được bên trong truyền đến tiếng súng và tiếng đánh nhau kịch liệt.

Bốn gã áo đen cùng vây đánh Mục Nham, làm như biết vết thương cũ trên cánh tay của anh chưa lành, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, chiêu chiêu có thể lấy mạng người ta. Thân thủ Mục Nham nhanh nhẹn và lưu loát, anh nhanh chóng nhấc chân, tàn nhẫn ra sức đá văng người đàn ông bên tay trái ý đồ công kích anh, tay phải cầm súng giơ lên cao, lúc hạ xuống không lưu tình chút nào mà dùng báng súng nện vào huyệt thái dương của người đàn ông đang bị tay trái túm lấy bả vai, đồng thời khom người tránh đi tập kích phía sau, nhanh chóng vung ra một cú đấm, nện mạnh vào trên mặt người đàn ông phía trước.

Bên trong hỗn loạn, ánh mắt An Dĩ Nhược chăm chú theo sát bóng dáng màu thẫm ấy, nhìn anh tay chân nhanh nhẹn công kích, cùng với một cú đá xoáy mạnh mẽ, người đàn ông đứng cuối cùng bị đá ngã xuống mặt đất.

Vài phút ngắn ngủi, bốn người đàn ông đã bị hạ gục ngã xuống đất. So công phu quyền cước, kinh nghiệm thực chiến phong phú của Mục Nham rõ ràng chiếm ưu thế, nếu như không phải dùng một địch bốn, anh có thể chế ngự bọn họ nhanh hơn.

Khóe mắt liếc thấy Cố Dạ giơ súng lên, Mục Nham nhanh chóng xoay người nghiêng mình vào phía sau hàng hóa, liền xoay người lăn một vòng, tìm đúng điểm phục kích, ngón trỏ hơi câu lên, trong nháy mắt, bốn người nằm trên đất, bị bắn chết. diendanlequydon.comCùng lúc đó, chỗ bả vai truyền đến một cơn đau như kim châm muối xát, ở lúc anh tập trung nổ súng bắn chết người khác thì anh bị viên đạn của Cố Dạ bắn trúng.

Máu đỏ tươi chói mắt từ trên thân thể ào ạt chảy ra, ẩm ướt trong kho hàng lan tràn ra mùi máu tanh dày đặc, mùi khói thuốc súng xen lẫn trong không khí phả vào mặt. An Dĩ Nhược rốt cuộc không chịu nổi nữa, cúi người nôn mửa liên tu.

Thoáng chốc máu sôi trào cuồn cuộn như dòng nước xiết, Mục Nham ẩn nấp ở phía sau hàng hóa, họng súng nhắm ngay Cố Dạ. Đang muốn câu ngón tay lên, đột nhiên thấy anh ta cười hung tợn một tiếng, trên tay dùng sức, kéo An Dĩ Nhược đến phía trước người.

Đôi mắt ám trầm càng lúc càng lạnh lẽo, Mục Nham chưa kịp thu tay lại, mạnh mẽ tự thay đổi đầu súng, viên đạn cuối cùng bắn lệch, hữu kinh vô hiểm mà sượt qua bên người An Dĩ Nhược.

Bên trán sợ toát mồ hôi lạnh, mặt mày đột nhiên ám trầm, Mục Nham giật mình, lúc này Cố Dạ không giống với người đàn ông đã đối đầu một năm trước. Anh ta điên rồi, sẽ không bận tâm đến an nguy của An Dĩ Nhược. diendanlequydon.comCó một nhận thức này, trong đôi mắt toát ra lửa giận rét lạnh, theo bản năng nắm chặt súng.

Ngột ngạt ứ động trong kho hàng truyền đến tiếng cười âm hàn, giọng Cố Dạ lạnh như băng, "Mục Nham, xem xem tôi chuẩn bị cái gì cho người phụ nữ của anh?" Lúc dứt lời, áo khoác trên người An Dĩ Nhược bị kéo ra trong nháy mắt.

"Mục Nham, em cầu xin anh, đi mau..." An Dĩ Nhược bị thái độ thù địch dày đặc bao phủ khiến cho hô hấp khó khăn. Cô dĩ nhiên không dám giãy giụa, chỉ sợ chạm đến thiết bị hẹn giờ nổ, bộ đếm thời gian sẽ nhanh chóng hoạt động.

Mục Nham nhắm mắt, lúc mở ra thì lửa giận trong mắt đã cháy lan ra đồng cỏ, anh cầm súng chậm rãi đi tới.

Tay trái giữ chặt An Dĩ Nhược, tay phải không chút bận tâm mà câu ngón tay lên, viên đạn lao đi vùn vụt, Mục Nham tránh cũng không thể tránh, trong nháy mắt chân trái bị xuyên thủng, cảm giác nhoi nhói mạnh mẽ và trực tiếp khiến anh nhíu chặt mày.

"Đừng, Mục Nham... Mục Nham..." An Dĩ Nhược khóc hét lên, giọng khàn khàn.

"Ha ha..." Thấy Mục Nham quỳ xuống ngay trước mắt, Cố Dạ đẩy An Dĩ Nhược vào trong tay Đan Nhất, ngửa đầu cuồng vọng cười ha hả, "Mục Nha, anh cũng có ngày hôm nay. Tôi có thể đoạt lại chìa khóa vàng từ trong tay anh, hiển nhiên có bản lĩnh giữ lại người phụ nữ của anh. Muốn giết tôi? Đến, dùng một viên đạn duy nhất trong súng của anh liều mạng với tôi một lần, xem xem lần này anh có thể cứu cô ấy ra hay không."

Mồ hôi từ bên trán lăn xuống, tay cầm súng vì quá dùng sức mà khớp xương cũng đã trở nên trắng bệch. Mục Nham vùng vẫy đứng lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đầy nước mắt của An Dĩ Nhược, nhất thời lòng đau như cắt.

Toàn thân Cố Dạ mặc một bộ đồ đen giống như quỷ mị, ánh mắt nhìn chặt vào Mục Nham, "Không nghĩ tới kỹ thuật diễn của anh còn hoàn hảo hơn tôi. Nói thật, tôi cũng không biết cướp lại được chìa khóa vàng là anh cố ý hay là bất lực. Một màn ly biệt trong tòa nhà Ngân Khoa lại càng sống động, tôi lại có thể tin rằng anh thật sự là vì Tiêu Nhiên mà bỏ rơi cô ấy."

"Đó là anh quá tự phụ, cho rằng khống chế được toàn cục." Mục Nham lẳng lặng đứng đối diện với anh ta hồi lâu, chịu đựng sự đau đớn trên đùi truyền đến, vô cùng rõ ràng nói: "Ở lúc anh lợi dụng Thịnh Hạ chia rẽ tình cảm của tôi và Dĩ Nhược, đồng thời cũng có một cái bẫy chờ anh đi tới. Anh nghĩ xem vì sao tôi lại sơ suất mà một mình đi lấy chìa khóa vàng? Bởi vì phòng vật chứng canh phòng nghiêm ngặt cho nên anh không dám tùy tiện bước chân vào, đồng thời mật mã của tủ bảo hiểm khiến anh sợ bước. Cho nên, tôi thay anh lấy ra, để chứng minh anh chính là Cố Dạ chứ không phải là Hàn Vũ Đình." diendanlequydon.comHoài nghi không thể nào trở thành chứng cớ ngăn chặn anh ta, Mục Nham chỉ có dẫn anh ta vào bẫy, buộc anh ta ra tay. Anh tin rằng anh ta trở về thành phố A thế nào cũng muốn đoạt lại chìa khóa, đó là quả cân tiến hành giao dịch thuốc phiện của Cố gia. Về phần An Dĩ Nhược, anh cẩn thận bảo vệ, chỉ sợ cô mất tích một cách khó hiểu một lần nữa.

Ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Mục Nham, nhịp tim đập mãnh liệt va chạm vào lồng ngực, Cố Dạ cười lạnh, "Anh quả nhiên dám lấy mạng ra đánh cược." Anh vì anh ta chuẩn bị hỏa lực mạnh như vậy, không nghĩ tới vẫn không giết được anh ta, "Chỉ có điều anh tính sai, người phụ nữ của anh rõ ràng không khôn khéo bằng anh, nếu không thì tối hôm qua cũng sẽ không sơ suất mà bị tôi phát hiện."

Đôi mắt ẩn chứa sát ý lúc dừng ở trên mặt An Dĩ Nhược thì đã dịu lại rất nhiều, Mục Nham cong môi, "Dĩ Nhược của tôi sao tôi có thể không hiểu, nếu không thì tôi sẽ không xin cấp trên cấy thiết bị theo dõi vào trong ngón tay của cô ấy ở lúc theo anh xuất ngoại." Biết cô ấy quyết định theo Cố Dạ xuất ngoại, Mục Nham mất tích âm thầm gọi điện xin Mục Thịnh an bày, ở đêm trước khi An Dĩ Nhược đi thần không biết quỷ không hay mà cấy thiết bị theo dõi cho cô. diendanlequydon.comChỉ có như vậy, mới không để cho anh mất đi tin tức của cô. Chỉ có như vậy, anh mới dám bí quá hóa liều. Nếu như không phải Hàn Vũ Đình trì trệ không chịu nhích người, bất kể thế nào Mục Nham cũng sẽ không mạo hiểm để cho An Dĩ Nhược rời khỏi thành phố A.

Rốt cuộc, vẫn là đẩy hai người tới hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.

"Khó trách anh có thể tìm tới nơi này." Tiếng cười của cố Dạ im bặt ngừng lại, đáy mắt thoáng chốc đỏ tươi, rốt cuộc hiểu được vì sao Mục Nham có thể tới trước anh. Anh nhìn vào An Dĩ Nhược ánh mắt ám trầm và lạnh băng, "Uổng công tôi yêu cô như vậy, rốt cuộc lại còn là bại trong tay của cô, thua cả ván bài." Lúc dứt lời, họng súng đã chỉa vào bên eo cô.

Vốn tưởng rằng anh muốn nổ súng, cũng không ngờ anh kích động ấn nút, một giây sau bộ đếm thời gian nhanh chóng hoạt động, chữ số màu đỏ không ngừng thoáng hiện, từ 300 giây nhanh chóng trượt tới 280 giây...

Cuối cùng anh sụp đổ, hoàn toàn điên cuồng, lại có thể muốn cùng chết với bọn họ.

Nghe được tiếng bộ đếm thời gian nhảy động, trong nháy mắt đáy mắt Mục Nham đỏ lên. Anh đột nhiên nắm chặt súng lục trong tay nhắm ngay Đan Nhất đang kiềm kẹp An Dĩ Nhược, ở trong vòng một giây bắn ra một viên đạn cuối cùng vô cùng tinh chuẩn, đồng thời bước nhanh về phía Cố Dạ, trầm giọng quát: "Đi mau! Bên ngoài có chuyên gia gỡ bom!"

Cố Dạ hiển nhiên thật không ngờ Mục Nham dám phóng tay một lần như thế. Phản ứng đầu tiên của anh dĩ nhiên là xoay người lại muốn kéo An Dĩ Nhược, không ngờ bị Mục Nham vọt tới đá một cú trúng vào bả vai, súng trong tay lập tức rơi xuống mặt đất. Mà lúc này Mục Nham đã xoay người lập tức nhặt lên súng của Đan Nhất, không kịp nhắm, nổ hai phát súng bay thẳng vào Cố Dạ, một phát bắn trượt, một phát bắn trúng ngực của anh ta. Kêu lên một tiếng đau đớn, Cố Dạ suy sụp ngã xuống.

Tất cả quá trình, hoàn thành trong nháy mắt.

An Dĩ Nhược đã vọt tới cửa kho hàng, nhưng, kho hàng bỏ hoang lại cài mật mã khóa an toàn, cô căn bản không mở được.

Đâu còn lo lắng vết thương trên đùi, Mục Nham nhanh chóng chạy tới, trên quả bom hẹn giờ chỉ còn 180 giây.

Bên ngoài đã có người đang thử phá giải mật mã cánh cửa. diendanlequydon.comMục Nham ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng ở trên thiết bị của quả bom, miệng lại khẽ hô với người phía bên ngoài nói: "Gọi chuyên gia gỡ bom tới đây!" Sau đó, đè tay An Dĩ Nhược lại để tránh cô lộn xộn, anh miêu tả vắn tắt điểm chính của cấu tạo thiết bị. Sau khi nhận được chỉ thị, anh ngẩng đầu cười với cô, sau đó cẩn thận vươn tay ra, cẩn thận và nhanh chóng bắt đầu dỡ bỏ.

Âm thanh chuyển động của đồng hồ bấm giây cùng nhịp tim thình thịch của hai người đan xen vào nhau, hòa thành một ca khúc đoạt lấy hồn người, khiến mọi người có mặt ở đây lâm vào nín thở.

Sống và chết, chỉ ở trong một đường.

"Anh đi Vân Nam có bị thương không?" An Dĩ Nhược nhìn trán anh rịn ra mồ hôi, đau lòng hỏi.

"Không có." Anh cúi đầu nhíu mày trả lời, ngay sau đó trầm giọng trách cứ, "Anh đã nói không cho em đi, vì sao không chịu nghe lời?"

"Em không đi làm sao hắn chịu đi chứ? Hắn không đi anh lại làm sao có thể đến? Chúng ta muốn ở bên nhau, cần phải đưa hắn vào luật pháp. Không có cách nào tốt hơn, không phải sao?"

"Chờ trở về lại tính sổ với em." Mục Nham dùng sức nhắm mắt, ánh mắt tập trung nhìn vào thiết bị nổ.

Cô cười, có giọt nước mắt theo nụ cười này trượt ra khóe mắt, "Mục Nham, em yêu anh."

Anh không có thời gian ngẩng đầu, ánh mắt cũng đã ẩm ướt, giọng nghèn nghẹn và dịu dàng, "Anh biết. Anh yêu em hơn."

Từ trước tới này hai người không có giắt lời yêu bên khóe miệng vào giờ này khắc này nói "Em yêu anh", bi tráng đến giống như một lời từ biệt.

Bọn họ dĩ nhiên cảm giác được lòng của đối phương, đau đến giống như dao xoắn.

Hết thảy, đúng là ngoài tầm kiểm soát.

"Đồng hồ đo khác thường! Đồng hồ bấm giây hoạt động nhanh hơn!" Mục Nham đột nhiên kinh hô lên tiếng, mồ hôi từ bên trán nhỏ giọt xuống trên mu bàn tay của An Dĩ Nhược.

Ba mươi giây, hai mươi giây, mười lăm giây...

An Dĩ Nhược đã mơ hồ nghe được người bên ngoài nói gì đó, cô chỉ nhìn thấy phía sau Mục Nham cách đó không xa Cố Dạ giãy giụa đứng lên, họng súng nhắm ngay Mục Nham đang đưa lưng về phía của anh ta.

"Hai sợi đỏ xanh, cắt đứt sợi nào?" diendanlequydon.comTinh thần Mục Nham tập trung cao độ, mặc dù đã nghe được tiếng động sau lưng, nhưng, thời gian trên đồng hồ bấm giây chỉ còn lại mười giây cuối cùng, anh sẽ bất chấp những thứ khác. Trong lòng chỉ còn một ý niệm, đó chính là, An Dĩ Nhược phải bình an, anh muốn cô bình an vô sự.

"Mục Nham!" An Dĩ Nhược kinh hô lên một tiếng, đường cong cơ bắp mềm mại của Mục Nham đã trở nên cường tráng và cứng còng, đôi môi mím chặt, tập trung lắng nghe sự chỉ thị của chuyên gia gỡ bom bên ngoài, tay đang đưa về phía bản điều khiển điện, để ngoài tai tiếng quát to của cô.

Ba giây, chỉ còn ba giây cuối cùng.

Trong phúc chốc, làm như nghe được tiếng chuông đòi mạng, bọn họ đã đi đến bên bờ sống chết, mạng treo lơ lửng.

Mắt An Dĩ Nhược thoáng chốc đỏ lên, ánh mắt chạm đến súng lục bên chân anh, đột nhiên vươn tay bắt lấy, nắm ở trong tay, trong nháy mắt bóp cò.

Cùng lúc đó, Mục Nham thở một hơi thật dài, không chờ chuyên gia gỡ bom phân tích sau đó cho ra đáp án, quyết đoán cắt đứt sợi dây màu đỏ, thời gian nhảy động nhanh chóng trên đồng hồ đo cuối cùng ngừng ở vị trí một giây.

Pằng! Pằng!

Sau khi hai tiếng súng nặng nề vang lên, thời gian kích nổ trên thiết bị hẹn giờ rốt cuộc ngừng nhảy động, mà hai người đàn ông trước mặt cũng đồng thời ngã xuống.

Nhịp tim thoáng chốc ngừng đập, mắt thấy máu đỏ tươi từ trên trán của anh tuôn chảy xuống làm mờ khuôn mặt. An Dĩ Nhược thét chói tai ôm lấy anh, tiếng khóc vang tận mây xanh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.