Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 10: Chương 10




Vân Mặc Tuyên vẫn luôn trầm mặt đột nhiên mở miệng liền khiến mọi người kinh ngạc.

Bạch Nghiên vẻ mặt mờ mịt, mục đích, còn có mục đích gì nữa sao?

Ba người Tứ Luật phái đều mang biểu tình khác nhau, biểu tình trên mặt Tập Thần là hổ thẹn, Không Tưu thì khuôn mặt nhỏ trắng bệch, Võ pháp chân nhân tuy sắc mặt có chút thay đổi, nhưng hắn là người phản ứng nhanh nhất, rất mau điều chỉnh lại biểu tình.

“Ngươi lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ chúng ta gây bất lợi đối với Phiêu Miểu Thành sao?”

“Các ngươi tốt hay xấu ta không biết, nhưng ta biết ngày mười lăm tháng này Vô tận chi cảnh trong Phiêu Miểu Thành mở ra.” Vân Mặc Tuyên nói xong, ngừng lại một chút, “Từ trước tới nay cũng có không ít người muốn nhìn trộm bí mật ở cấm địa Phiêu Miểu Thành, chỉ tiếc bọn họ còn chưa có phát hiện ra bí mật gì liền vĩnh viễn ngậm miệng rồi.”

“Ngươi.....”

“Sư phụ, đừng giấu nữa.” Tập Thần kích động đánh gãy lời Võ pháp chân nhân nói, “Chúng ta thật sự vì Vô tận chi cảnh mà đến. Nhưng chúng ta cái gì cũng chưa có làm, đại sư huynh hắn không biết vì cái gì một mình đi đến, ngày thường đại sư huynh làm việc rất trọng ổn.

“Tự tiện xông vào cấm địa của môn phái, nếu như là đệ tử của phái thì trừ khi trong lúc thí luyện ra người vi phạm lệnh cấm đều giết, đại sư huynh của các ngươi thì tính như thế nào.”

Khổng Tưu đột nhiên quỳ xuống trước mặt Bạch Nghiên “Đừng mà, cầu xin Vấn Thanh chân nhân hãy cứu đại sư huynh.” Bạch Nghiên nghe tới hoảng sợ, này muội tử, ngươi không cần đột nhiên làm như vậy được không!

Tập Thần một bên cắn răng một cái, cũng quỳ xuống.

“Cầu xin Vấn Thanh chân nhân hãy cứu đại sư huynh của ta.”

Bạch Nghiên bất đắc dĩ, một đám này.....Hắn không phải không muốn cứu, nhưng vấn đề là hắn cũng không biết cứu như thế nào a.

Vô tận chi cảnh trong tiểu thuyết vẫn luôn là nơi cực kỳ nguy hiểm, được chia làm ba cảnh giới thiên, địa và nhân, trong đó nhân giới chi cảnh là nơi mà đệ tử Phiêu Miểu Thành thí luyện, mà trong tiểu thuyết cũng chỉ tạm thời viết là vai chính tiến vào nhân cảnh thôi. Lại nói, cũng có người suy đoán rằng thiên giới chi cảnh chính là nơi ở của đại Boss chân chính.

Không đúng, hiện tại không phải lúc nghĩ đến cái này.

Bạch Nghiên thu lại suy nghĩ: “Nếu đại sư huynh của các ngươi vận khí tốt, hắn có lẽ sẽ ở nhân giới chi cảnh, như vậy chờ khi nào Vô tận chi cảnh mở ra, ta sẽ phái đệ tử thí luyện nhân tiện mang hắn trở về. Nhưng nếu hắn không ngoan ngoãn chờ, tùy ý xông loạn vào các cảnh giới khác, chỉ sợ lành ít dữ nhiều mà thôi.”

“Vậy chờ khi nào tới ngày mười lăm, ta và các ngươi cùng đi tìm đại sư huynh.” Tập Thần vội nói.

Đại sư huynh ngày thường là một người chính trực, khiêm tốn, lễ nghĩa, từ trước đến nay đối đãi với các sư đệ sư muội đều hòa nhã thân thiện. Hắn vẫn luôn rất tôn kính đại sư huynh thường giúp đỡ hắn, lần này đại sư huynh gặp nạn, hắn nào có thế đứng ngoài xem.

“Ta.....ta cũng đi.” Khổng Tưu lau nước mắt nói theo.

Vân Mặc Tuyên cười lạnh, “Các ngươi cho rằng cấm địa ở Phiêu Miểu Thành người ngoài có thể tùy ý tiến vào hay sao?”

Tập Thần không phục: “Nhưng vừa nãy Vấn Thanh chân nhân mới nói.....”

“Trừ bỏ cấm địa không phải sao.”

“Được rồi.” Bạch Nghiên đau đầu, “Ta nguyên lai có nói như vậy, nếu không tìm thấy Phiêu Miểu Thành có thể ra sức mà giúp, nếu tìm được vậy thì tốt, dù sao cũng là cấm địa, Phiêu Miểu Thành cũng cấp cho Tứ Luật phái một cái công đạo. Cứ như vậy, ta đi đây.”

Nói xong, Bạch Nghiên cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi đại điện, hắn còn phải về Tu trúc cư cho tiểu mao cầu ăn nha.

Vân Mặc Tuyên nhanh chóng theo sau: “Sư tôn, lần thí luyện này người cũng muốn đi cùng sao?”

“Đi cùng?” Bạch Nghiên cẩn thận nghĩ nghĩ: “Ta khi nào nói muốn đi?”

“Sư tôn không phải là muốn cứu đại sư huynh của Tứ Luật phái sao?”

“Không phải là ngươi cùng những đệ tử thí luyện cứu sao?“. truyện kiếm hiệp hay

“................”

“................”

“Sư tôn, khi thí luyện chính mình có thể sống hay không còn là một vấn đề, như thế nào có thể cứu người.”

“Không, đồ đệ, ngươi nhất định có thể.” Bạch Nghiên nhìn Vân Mặc Tuyên mười phần chân thành nói.

“Không đâu sư tôn, đồ nhi thật sự không có nắm chắc, vẫn là sư tôn đi cùng đi.” Vân Mặc Tuyên phản bác cực kỳ chân thành.

Bạch Nghiên tìm cớ nói: “Vi sư còn có nhiều việc phải làm.”

“Cho mao cầu ăn sao?”

Làm sao hắn biết???

Không đúng, Bạch Nghiên lắc đầu nghĩ, lại tìm chút lý do thoái thác, chỉ nghe Vân Mặc Tuyên nói thêm: “Sư tôn có thể mang mao cầu đi cùng.”

Cái cớ tiểu mao cầu bị Vân Mặc Tuyên một ngụm “phủ quyết”, Bạch Nghiên nhìn trời, hắn không còn lời nào để nói.

Vân Mặc Tuyên tâm tình rất tốt: “Sư tôn, nói cho người một bí mật.”

“Cái gì” Bạch Nghiên tuy rằng mới vừa bị hố, nhưng giờ phút này lại tò mò dựng lỗ tai lên.

“Người lại đi nhầm hướng rồi.”

“Cái gì!”

- -------***-------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.