Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 9: Chương 9




Lời này vừa nói ra, Bạch Nghiên nhưng thật ra lại lắp bắp kinh hãi, rột cuộc liên quan tới mạng người thì không phải là chuyện nhỏ.

Nhìn về phía bọn họ, nam nhân trung niên cau mày, lo lắng mà thở dài, thiếu nữ đứng bên cạnh cũng đỏ mắt, thoạt nhìn không giống nói dối.

Bạch Nghiên hỏi: “Các ngươi là người nào của Tứ Luật phái?”

Nam nhân trung niên trả lời: “Ta là nhị trưởng lão Võ pháp chân nhân, đây là hai đệ tử của ta Tập Thần và Khổng Tưu. Tiểu Thần mới vừa rồi có điều mạo phạm, xin Vấn Thanh chân nhân chớ trách.”

“Không sao.” Bạch Nghiên lại hỏi, “Bọn họ nói đại sư huynh kia có phải cũng là đệ tử của ngươi?”

“Này......” Võ pháp chân nhân lắc đầu, “Cố Trà không phải đệ tử của ta, mà là đệ tử thân truyền của chưởng môn nhân, tuy rằng tuổi xấp xỉ Tiểu Thần và Tiểu Tưu cùng bái nhập môn phái nhưng lại là đại sư huynh.”

“Đại sư huynh này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

“Mấy ngày trước, đại sư huynh cùng chúng ta đi tham gia đại hội Thu thủy, tại tệ xá nghỉ ngơi, không ngờ buổi sáng khi chúng ta chuẩn bị xuất phát lại không thấy đại sư huynh đâu. Chúng ta dùng tìm tung thuật đặc biệt của Tứ Luật phái tìm kiếm đại sư huynh, sau đó vẫn luôn theo tới Phiêu Miểu Sơn tìm tung thuật liền mất liên hệ...” Khổng Tưu mở miệng thuật lại, nói xong còn không nhịn được mà nghẹn ngào lên.

Bạch Nghiên thấy thiếu nữ rơi lệ chỉ cảm thấy đau đầu, nhìn về phía Tập Thần, hắn tiếp tục hỏi: “Ngươi vì cái gì lại nói đại sư huynh ngươi sắp chết?”

Võ pháp chân nhân giành trước giải thích: “Đệ tử Tứ Luật phái, trên người đều sẽ có ấn ký của Tứ Luật phái, thứ nhất là để bảo vệ đệ tử, thứ hai cũng là vì muốn truy tìm tung tích của những đệ tử có tội bỏ trốn. Theo lý mà nói, chỉ cần còn có ấn ký này, bất luận hắn ở nơi nào, chúng ta đều có thể dùng tìm tung thuật tìm được hắn, trừ phi....”

“Trừ phi người đã chết.” Tập Thần run giọng nói tiếp.

“Chỉ như vậy?” Bạch Nghiên nghe xong rốt cuộc cũng ra kết luận, nguyên lai là lạc đường.

Tập Thần nghe Bạch Nghiên nói xong, mặt giận nói: “Ngươi đây là có ý gì? Cái gì mà kêu chỉ như vậy?”

Võ pháp chân nhân tựa như không vui nói: “Hỏi Vấn Thanh chân nhân lời này là có ý gì? Tánh mạng đệ tử của phái ta chẳng lẽ dễ dàng khinh suất như vậy sao?”

“Cũng không phải, các ngươi tới tìm ta bất quá chính là do đệ tử các ngươi lạc ở Phiêu Miểu Sơn, nếu là muốn tìm người, Phiêu Miểu Sơn trừ bỏ cấm địa, chư vị có thể tùy ý tìm.”

Cho người ngoài tùy ý ra vào Phiêu Miểu Sơn mà bị Bạch Nghiên nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, không khỏi làm những người ở đây kinh sợ rồi, Vân Mặc Tuyên cũng thú vị nhìn về phía hắn.

Bạch Nghiên bị bọn họ nhìn đến trong lòng phát sợ, trời biết hắn chỉ nghĩ người tu linh lực hẳn sẽ không dễ chết như vậy, cho bọn họ tìm xem cũng không có gì. Không lẽ cỏ cây ở Phiêu Miểu Sơn so với những chỗ khác đều trân quý đi.

Chẳng qua về sau, Bạch Nghiên mới biết được Phiêu Miểu Sơn cỏ cây nhờ có linh khí dồi dào, xác thật có rất nhiều kỳ hoa dị thảo so với những nơi khác quả thực càng trân quý. Bất quá, đây là thật lâu về sau mới biết.

“Hỏi thật, ngươi thật sự cho phép chúng ta xuất nhập Phiêu Miểu Sơn?” Võ pháp chân nhân làm như không thể tin được, một môn phái lớn như vậy sao có thể dễ dàng cho phép người khác tùy ý ra vào, quá không uy nghiêm.

Bạch Nghiên lại chính là gật đầu, không chút do dự nói: “Đương nhiên là thật, các người hiện tại có thể tìm. Nga, đúng rồi, Phiêu Miểu Sơn linh khí tụ tập, khó tránh khỏi có các loại hung thú lui tới, chư vị tìm kiếm vẫn là nên cẩn thận.”

Sí Vụ trong truyền thuyết đều có thể tùy tiện ở trên đường nhặt được, còn dễ dàng làm người khác lạc đường, xem ra Phiêu Miểu Sơn rất nguy hiểm a. Bạch Nghiên phân trần nói, âm thầm quyết định về sau ít ra cửa đi tản bộ, tùy tiện đi dạo gần phụ cận Tu trúc cư là được, dù sao có tiểu mao cầu cũng sẽ không quá nhàm chán.

Những người khác lại có suy nghĩ không giống với Bạch Nghiên, nghe Bạch Nghiên nói xong, Võ pháp chân nhân cùng hai đệ tử lập tứ thay đổi sắc mặt.

Đột nhiên nói đến hung thú là có ý tứ gì, trên Phiêu Miểu Sơn linh thú bình thường sẽ tấn công bọn họ hay sao? Trừ phi là người này cố ý, này sợ là Bạch Nghiên đang cảnh cáo bọn họ thôi. Vào Phiểu Miểu Sơn tìm người thì có thể, còn có sống hay không đi ra liền không chắc.

Tính cách hay xúc động của Tập Thần khi nghe nói đến đây, càng tức giận, tay cầm chuôi kiếm tính toán xông tới.

Bạch Nghiên cảm giác sát khí trên người hắn, Vân Mặc Tuyên liền đứng dậy.

“Mục đích của các ngươi, chỉ sợ không đơn giản là tìm người đi.”

- ----------***--------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.