Bạch Nghiên hiện tại rất tức giận, phi thường tức giận, đây là lần thứ mấy mình bị tiểu gia hỏa này hố đi?
Đáng giận chính là lúc nhảy theo trong nháy mắt sợ nó bị thương nên đem nó ôm vào trong ngực, rơi xuống đất chưa kịp chỉnh lý ôn thỏa, liền biết là thân thể tu linh mạnh mẽ nhưng cũng bị té nửa cái mông còn đang tê rần đây.
“Mao cầu, nếu không cho ta một lời giải thích hợp lý, hiện tại ta liền cắn chết ngươi!” Bạch Nghiên chỉ tay với tiểu mao cầu hung hăn mà nói.
Tiểu mao cầu này không giáo huấn liền không sợ, lần này ngốc đến tới mức đi nhảy vực, nói không chừng lần sau liền kiêu ngạo cao tới tận trời.
Mao cầu ngồi trên đùi Bạch Nghiên, nghĩ tới bộ dáng che chở hồi nãy của hắn, đối với việc mình đột nhiên nhảy xuống cũng thật cảm thấy áy náy.
Thấy vậy liền tiến lên cọ cọ Bạch Nghiên, lại thấp giọng “Chi chi chi” trong chốc lát, giống như là đang xin lỗi, bộ dáng đáng thương lại đáng yêu.
Bạch Nghiên bị phương thức làm nũng xin lỗi này một hồi đều không còn giận nữa, xoa xoa đầu tiểu mao cầu, hắn đành phải ôn nhu hỏi: “Rốt cuộc vì cái gì lại muốn nhảy xuống? Không may dưới này có nguy hiểm thì phải làm sao.”
Mao cầu “Chi chi” hai tiếng, từ trên đùi Bạch Nghiên nhảy xuống, mắt đen nhỏ lúng liếng mong chờ nhìn Bạch Nghiên rồi đi tiếp hai bước.
“Ngươi muốn ta đi theo ngươi sao?” Bạch Nghiên giống như có thể lý giải ý tứ của tiểu mao cầu, thử nói ra suy đoán.
Tiểu mao cầu hưng phấn mà “Chi” một tiếng coi như trả lời.
Bạch Nghiên từ trên mặt đất đứng dậy: “Được rồi, ngươi ở phía trước dẫn đường, ta đi theo sau.”
Cứ như vậy, ở cảnh ngộ này một người một thú an tĩnh mà hài hòa cùng đi. Bạch Nghiên lúc này cũng bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Bọn họ nhảy xuống cảnh ngộ này trong hoàng hôn đỏ thẫm, từng cái thông đạo giao nhau, giống như mê cung.
Nhìn địa hình phức tạp và sương mù khắp nơi, Bạch Nghiên sợ mao cầu không cẩn thận lạc đường. Nhưng tiểu mao cầu lại rẽ trái rẻ phải, ngửi đông ngửi tây, chưa từng ngừng lại, nhìn như rất nắm chắc.
Tiểu mao cầu muốn tìm thứ gì ở chỗ này sao? Bạch Nghiên nghĩ thầm, có lẽ nói không chừng là có bảo vật gì đó.
Quẹo đông quẹo tây, trái ba bước phải hai bước, Bạch Nghiên đi theo tiểu mao cầu cả buổi, rốt cuộc cũng tới đích.
“Đây là.....” Bạch Nghiên ngẩng đầu, một cái cây đại thụ cao ngất trời xuất hiện trước mắt.
Ở cái địa phương này, không có cây cỏ hoa lá, chỉ có duy nhất một cái cây đại thụ lẻ loi sinh trưởng, lại còn là một cái cây lớn như vậy, như thế nào cũng thấy quái dị.
Tiểu mao cầu nhìn thấy cây đại thụ liền rất hưng phấn, chạy vòng quanh cái cây. Bạch Nghiên nhìn một lát, cho rằng tiểu mao cầu đang chơi, muốn đem nó ôm trở về, hắn hiền thấy cây đại thụ đột nhiên xảy ra biến hóa.
Tiểu mao cầu không ngừng xoay quanh, cây đại thụ bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ diễm lệ, như là đang bốc cháy.
“Đây là có chuyện gì?” Bạch Nghiên kinh ngạc nhìn, ngây người tự mình lẩm bẩm.
Cây đại thụ vẫn chưa bị “thiêu” lâu lắm, ánh sáng màu đỏ càng ngày càng sáng, giống như là đang bị đốt chậm rãi thu nhỏ, biến thành một cái gốc cây nhỏ.
Trên cây kết ra ba quả nhỏ màu đỏ trong suốt, tản ra ánh sáng nhè nhẹ.
Tiểu mao cầu đem quả cắn xuống, nuốt liền hai quả vào bụng. Nhìn đến quả thứ ba, nó do dự một lát, liền đem tới bên người Bạch Nghiên.
“Chi chi chi”
Tiểu mao cầu đem linh quả hướng trước người Bạch Nghiên đẩy đẩy.
Bạch Nghiên ngồi xổm xuống, nói: “Tiểu mao cầu, ngươi muốn đem cho ta ăn?”
“Chi.” Tiểu mao cầu gật đầu.
“Nhưng ngươi hao hết tâm tư tìm ra, nó khẳng định là rất quan trọng đối với ngươi đi, ngươi tốt nhất là ăn hết đi, dù sao thứ này đối với ta cũng không có chỗ dùng.”
Trên mặt đất, cái cây kia sau khi hái quả liền bắt đầu khô héo, chỉ có cái quả màu đỏ trong suốt vẫn sáng như cũ.
Tiểu mao cầu tham ăn trong mắt Bạch Nghiên bây giờ lại rất kiên quyết, đẩy đẩy linh quả lại đây, còn cắn cắn ống quần hắn.
“Xem ra ta không thể không ăn?” Bạch Nghiên cầm lấy linh quả dưới ánh mắt mong chờ của tiểu mao cầu, bỏ vào miệng.
Ấm ấm, không có vị gì.
“Ăn không ngon như Tụ linh đan.” Bạch Nghiên đem tiểu mao cầu bế lên: “Tìm được thứ ngươi muốn, hiện tại chúng ta có thể trở về chưa?”
Tiểu mao cầu không lên tiếng, Bạch Nghiên ôm nó cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, nhìn kỹ, thân thể tiểu mao cầu đang phát ra ánh sáng đỏ giống hồi nãy.
“Sao lại thế này?”
Lúc này, Bạch Nghiên cũng có cảm giác trong cơ thể mình cũng có một cổ năng lượng kích động, linh lực chạy loạn trong cơ thể.
Linh lực khắp người đều loạn, Bạch Nghiên chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai không ngừng xẹt qua, chờ hết thảy đều bình tĩnh, tóc tai rũ rượi, quần áo trên người “tả tơi“.
“Xảy ra chuyện gì, tại sao lại như vậy?”
Làm Bạch Nghiên không nghĩ tới, hắn thế mà nghe được có người kêu hắn.
“Nghiên Nghiên!”
Hắn nghe thấy tiểu mao cầu dang hưng phấn kêu thêm một tiếng.