Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 21: Chương 21




Bạch Nghiên cảm thấy mình hẳn là đang nằm mơ, bằng không vì cái gì lại nghe thấy tiểu mao cầu đang mở miệng nói chuyện, còn gọi mình là “Nghiên Nghiên”, cứ coi như là ác mộng đi, nhất định là không đúng.

Tiểu mao cầu không để ý tới Bạch Nghiên đang hóa đá vì khiếp sợ, cọ cọ ngực hắn, thập phần vui vẻ mà kêu thêm mấy tiếng.

“Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên!”

Âm thanh có chút lớn, còn phá lệ kèm theo vui sướng. Bạch Nghiên nghĩ không thể tự lừa bản thân nữa, tiểu mao cầu nhà hắn có thể nói chuyện a, nhất định là thành tinh rồi, kinh hỉ này có thể gọi là kinh hách mới phải.

“Tiểu mao cầu, giải thích.”

Bạch Nghiên bằng tốc độ suy nghĩ nhanh nhất, cái gì cũng không cần đoán, trực tiếp hỏi đương sự là tốt nhất.

Tiểu mao cầu không vui vì phản ứng của Bạch Nghiên, không phải lúc này nên ôm ôm hôn hít nâng nó lên cao, sau đó khen mình đáng yêu sao.

“Nghiên Nghiên, ngươi thay đổi rồi.”

Thay đổi cái đầu ngươi, cho dù ai gặp được loại chuyện này đêu khó có thể bình tĩnh! Được rồi, tuy rằng hắn đã bình tĩnh. Bạch Nghiên nghĩ, rốt cuộc đây vẫn là thế giới không bình thường, một con mao cầu có thể nói chuyện cũng không kỳ quái nga.....

“Ngươi có thể nói chuyện là nhờ linh quả kia sao?” Bạch Nghiên thực mau liền liên tưởng đến cái quả “đầu sỏ gây họa” kia.

“Ân, ân.” Tiểu mao cầu phát ra âm thanh dễ thương, “Ta đúng thật là hung thú Sí Vụ. Bởi vì phá vỡ phong ấn chạy ra nên linh lực bị hao tổn, cho nên mới biến thành dáng vẻ như này, vừa rồi tìm linh quả cũng là vì muốn chữa trị linh lực trong cơ thể. Ngươi xem, hiện tại linh lực của ta đã khôi phục hai tầng, có thể nói chuyện được rồi.”

Thì ra là thế, Bạch Nghiên gật gật đầu nói: “Nếu linh quả có thể chữa trị linh lực cho ngươi, ngươi vì cái gì không ăn hết, chừa cho ta một quả làm gì.”

Kỳ thực Bạch Nghiên còn nhiều vấn đề quan trọng muốn hỏi, nhưng nghĩ lại không biết thế nào liền tùy ý hỏi một câu không quan trọng.

“Bởi vì Nghiên Nghiên đối với ta thật tốt, ta thực thích Nghiên Nghiên.” Tiểu mao cầu ngượng ngùng nói.

Nó sinh ra làm hung thú, giống như được định sẵn trời sinh ra chính là ác, nên phải bị mọi người tàn sát, ai cũng muốn giết nó. Bọn họ nói nó giết người ăn linh căn, là hung thú, nhưng còn con người thì không phải sao? Giết thú lấy đan để tu luyện, này không coi là ác sao?

Tính mạng con người quan trọng, vậy loài thú liền không quan trọng sao? Những linh thú đó tu luyện đến cảnh giới nhất định, cùng con người giống nhau, đều có suy nghĩ cảm xúc.

Đúng, không sai, nó là hung thú, nó đã gặp qua quá nhiều người ác làm việc ác. Cho đến một ngày kia gặp được Bạch Nghiên, khi bị Vân Mặc Tuyên bắt lấy, kỳ thực nó đã không ôm hi vọng có thể sống sót.

Nhưng Bạch Nghiên lại cứu nó, cứu một con hung thú như nó, nó nhìn đôi mắt trong sạch của Bạch Nghiên giống như một người ngàn năm trước kia, ánh mắt trong sạch, cũng giống nhau đều là không đành lòng.

Cho dù sau này ở chung, gặp đủ loại nguy hiểm, nó vẫn luôn hố Bạch Nghiên, nhưng loại ánh mắt này vẫn chưa từng thay đổi.

“Sách, cái tiểu mao cầu ngươi học người ta miệng lưỡi trơn tru làm cái gì, vuốt mông ngựa thật tốt, nói thích làm gì, trực tiếp khen ta đẹp trai là được.”

Bạch Nghiên tâm lý mạnh mẽ, nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, cũng cảm thấy giọng nói như trẻ con này của tiểu mao cầu thật đáng yêu.

“Nghiên Nghiên, ngươi có cảm thấy thực thất vọng hay không, ta chỉ là hung thú, mấy ngàn năm trước cũng từng làm nhiều việc ác.”

Bạch Nghiên không biết tại sao mà tiểu mao cầu lại đề cập tới vấn đề này, lại dùng giọng trẻ con non nớt mà nói tới vấn đề nghiêm túc này nghe như thế nào cũng thấy một loại tương phản dễ thương nha.

“Đều đã mấy ngàn năm sao.....Ngươi trước kia vì sao muốn giết người?”

Vì cái gì, mao cầu trong mắt hiện lên hận ý: “Bởi vì những người đó đều đáng chết, bởi vì....” Nó lại mê mang, mỗi người nó giết qua đều là những người tội chết vạn lần sao?

“Ngươi có nỗi khổ?” Bạch Nghiên bế tiểu mao cầu lên, “Giết người không phải là ý của ngươi sao? Nói thật, tiểu mao cầu, kỳ thực trực giác ta nghĩ ngươi chính là linh thú.”

Tiểu mao cầu không nói gì, nó nhớ tới thật lâu trước kia cũng có người đem nó ôm vào ngực, nói nó là một con linh thú tốt.

“Người cũng có người ác, con người tùy ý săn giết linh thú, chẳng qua là do những linh thú kia là linh thú hiền lành, cái gì cũng không biết. Bọn họ chỉ vì nội đan, vì lợi ích của chính bản thân họ mà thôi.” Bạch Nghiên nói tới ác nhân, đột nhiên nghĩ, thân thể chính mình cũng không phải là “ác nhân” hay sao.

Mỗi người đều có quá khứ, loài thú cũng giống như vậy.

“Tiểu mao cầu, chuyện xưa của ngươi nhất định là rất dài đi, về sau có cơ hội liền kể cho ta nghe.” Bạch Nghiên sờ sờ đầu mao cầu, “Hiện tại đã không giống như trước nữa, ngươi vẫn là tiểu mao cầu tham ăn vô lo đáng yêu như trước a.”

Tiểu mao cầu cọ cọ trong lòng bàn tay Bạch Nghiên, giống như trước nhẹ nhàng mà “Chi” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.