Không đợi Tô Nhiễm Dao và Cố Hiểu Hiểu chờ lâu, ở mảnh phế tích trong sân, các nàng thấy hai thân ảnh đang đi tới.
“Có một việc ta muốn nhờ ngươi giúp.” Bạch Nghiên hướng Tô Nhiễm Dao nói.
“Chuyện gì?”
“Cứu sống tiểu mao cầu.”
“Tiểu mao cầu làm sao?” Tô Nhiễm Dao còn chưa kịp trả lời, Cố Hiểu Hiểu liền hỏi.
“Tiểu mao cầu, nó....”
Bạch Nghiên đem chuyện xảy ra ở Vô Tận chi cảnh một lượt nhanh chóng nói hết cho Tô Nhiễm Dao và Cố Hiểu Hiểu nghe, “Tiểu mao cầu là bởi vì cứu ta nên mới bị như vậy, ta nhất định phải nghĩ cách cứu nó.”
“Nhưng là, ngươi có biết việc sinh tử không phải chỉ đơn giản như lời ngươi nói không?” Tô Nhiễm Dao nhíu mày nói, “Cho dù là ta đi nữa cũng chỉ có thể thông qua Linh Đồng biết trước một số việc mà thôi, ta không có năng lực cứu sống nó.”
“Ta hiểu, ta chỉ hy vọng ngươi có thể giúp ta nhìn xem tương lai của tiểu mao cầu sẽ như thế nào?” Bạch Nghiên lo lắng nếu kết cục của vận mệnh không thể sửa đổi, vậy tiểu mao cầu có phải sẽ giống như tiểu Ngọc nhi, không thể chạy thoát số mệnh không.....
Hắn nhớ lại trong tiểu thuyết, lúc trước trong tiểu thuyết viết, tiểu mao cầu là một con hung thú muốn tiêu diệt nam chính, kết quả không thành còn bị nam chính giết ngược lại. Lúc này đây hắn thấy bộ dáng tiểu mao cầu xuất hiện, về sau cũng giống như hắn, không muốn đóng vai ác nên mọi chuyện trở nên khác xa so với tiểu thuyết.
Kia vậy có phải chứng minh cái gọi là 'vận mệnh' ở thế giới này kỳ thật chỉ quan tâm đến kết quả, kết cục của mỗi nhân vật, cốt truyện trung gian được thúc đẩy ra sao không cần biết, chỉ cần mọi chuyện diễn ra không có sai lầm gì quá lớn thì sẽ không sao.
Kết cục của tiểu mao cầu trong tiểu thuyết được viết là bởi vì ở Mộ Vũ Sơn muốn ăn thịt Vân Mặc Tuyên nhưng lại bị Vân Mặc Tuyên giết ngược. Nhưng tác giả lại không viết rõ là tiểu mao cầu có phải là thực sự đã chết hay không, khi đó hắn còn vừa đọc vừa mắng vai chính vì sao không lấy nội đan của nó để gia tăng lực lượng. Về sau cốt truyện đều chuyển trọng tâm vào 'Tạo uy tín, chinh phục đại lục An Lạc' nên hắn cũng quên mất chi tiết nhỏ này.
Hiện tại nhớ lại, có lẽ chi tiết nhỏ nhặt đó lại trở thành 'bug' trong truyện, nhờ vậy mới có thể có hy vọng cứu tiểu mao cầu. Đây cũng là lý do mà lựa chọn đầu tiên của Bạch Nghiên chính là đi tìm Tô Nhiễm Dao mà không phải là đi Linh Y Cốc tìm Phương Linh Nguyệt.
“Ngươi sợ là kết cục của nó......” Tô Nhiễm Dao thở dài nói, “Ta có thể nhìn thấy, bất quá những tiên đoán mà Linh Đồng muốn nói cho ta đều là tin tức về đại lục An Lạc, nếu ta chủ động sử dụng Linh Đồng thường thì có khả năng sẽ chỉ nhận được đôi câu hoặc là một vài hình ảnh thôi.”
“Không sao cả, cho dù chỉ biết một ít nhưng có thể đối với tiểu mao cầu thì đây chính là hy vọng.”
“Được, ta đây thử một lần.” Tô Nhiễm Dao nhắm mắt lại, nghĩ tới bộ dáng tiểu mao cầu, cảm thụ linh lực trong cơ thể lưu chuyển tới Linh Đồng. Khi mở mắt, một ít ánh huỳnh quang chợt lóe lên rồi tắt, biểu tình trống rỗng như đang tiến vào một thế giới khác, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ, tựa như đang nhìn một thứ gì đó.
Sau một lát, Tô Nhiễm Dao một lần nữa nhắm mắt lại, lần này ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm rồi trở về trạng thái như cũ.
“Nhìn thấy gì rồi?” Thấy Tô Nhiễm Dao mở mắt, Bạch Nghiên vội vàng hỏi.
Tô Nhiễm Dao nói: “Ta dùng Linh Đồng cẩn thận tìm kiếm, hình ảnh phần lớn đều là hình dáng của một ngọn núi, là một ngọn núi rất đẹp, thoạt nhìn có mưa bụi lượn lờ, được bao phủ bởi sương mù mênh mông.”
“Chỗ ngươi nói có thể là Mộ Vũ Sơn.” Cố Hiểu Hiểu nói, “Nơi này có những đặc điểm mà ngươi vừa nói, ta cũng chỉ biết nơi đó có một chỗ thần bí khó lường, đó là nơi định cư của Tộc Săn thú.”
“Mộ Vũ Sơn.....” Bạch Nghiên ngẩn người, “Có lẽ không sai, Tộc Săn thú kia.....”
“Ngươi không cần quá lo lắng, Tộc Săn thú đã sớm diệt vong, là một đoạn quá khứ bi thảm.” Cố Hiểu Hiểu còn tưởng Bạch Nghiên đang lo lắng tiểu mao cầu là hung thú sẽ bị Tộc Săn thú uy hiếp.
Bạch Nghiên miễn cưỡng gật đầu, kết cục của tiểu mao cầu chính là ở Mộ Vũ Sơn, chẳng lẽ còn có ý nghĩa khác? Nhìn về phía Tô Nhiễm Dao, hắn hỏi: “Còn có manh mối nào khác không?”
“Ta còn thấy một hình ảnh, không biết có liên quan tới nó hay không.” Tô Nhiễm Dao nói tiếp, “Ở nơi đó, ta thấy một thân ảnh hồng y tóc bạc, đứng ở mép vực đưa lưng về phía ta.”
“Hồng y tóc bạc? Là tiểu mao cầu!” Bạch Nghiên nhớ tới hình ảnh tiểu mao cầu biến thành người, “Này có phải nói là tiểu mao cầu sẽ không có chuyện gì?”
“Ít nhất là như vậy, ta không nhìn thấy hắn chết.” Tô Nhiễm Dao châm chước nói.
“Kia chứng minh vẫn còn hy vọng.” Bạch Nghiên an tâm không ít, “Hiện tại ta liền đi Linh Y Cốc, có lẽ Phương Linh Nguyệt có cách cứu tiểu mao cầu.”
“Khoan đã.” Tô Nhiễm Dao gọi Bạch Nghiên đang kích động, “Ta biết ngươi nóng lòng muốn cứu tiểu mao cầu, mà ta cũng biết hiện tại nói với ngươi điều này có lẽ không tốt, nhưng ta nhất định phải nhắc nhở ngươi một câu, chuyện Ma Động không thể kéo dài mãi. Bạch Nghiên, lúc trước ngươi đã đồng ý với ta, cho nên.......thực xin lỗi.”
Kỳ thực, Tô Nhiễm Dao không đành lòng nhắc tới chuyện này, nhưng hiện tại Phệ Tâm Ma đã bị diệt, Ma Động tại đại lục An Lạc càng lúc càng nghiêm trọng. Nàng không thể không nhắc Bạch Nghiên, loại hủy diệt này càng sớm biến mất, đại lục An Lạc mới có thể yên ổn bình an.
Nàng có được Linh Đồng lại càng phải có trách nhiệm với đại lục An Lạc. Đại lục An Lạc không thể sụp đổ.
“Ta hiểu điều ngươi đang lo lắng, ngươi không cần nói lời xin lỗi, người nên nói là ta mới đúng, kéo dài lâu như vậy. Nhưng bây giờ ta chỉ hy vọng tiểu mao cầu bình an, khi đó, ta nhất định sẽ giải quyết chuyện Ma Động, tuyệt sẽ không để diễn ra bi kịch như kiếp trước.”
Tô Nhiễm Dao gật đầu nói: “Cảm ơn ngươi, ta tin tưởng ngươi.”
Trên đường trở về Phiêu Miểu Thành, Vân Mặc Tuyên trầm mặc hồi lâu đột nhiên hỏi: “Sư tôn, người muốn giải quyết chuyện Ma Động?”
Hắn không quên trước kia lúc đưa tiễn Tô Nhiễm Dao xuống núi, Bạch Nghiên và Tô Nhiễm Dao có nói một chuyện, còn nói nếu hắn không đáp ứng, thì kế cục sẽ là cảnh tượng hắn không muốn đối mặt nhất.
“Đúng vậy, nàng ấy nói Ma Động có chút liên quan tới ta, muốn giải quyết cũng chỉ có thể là ta tới giải quyết.” Vân Mặc Tuyên cho rằng Bạch Nghiễn sẽ tìm lý do khác để lảng tránh, nhưng không ngờ Bạch Nghiên lại rất tự nhiên thừa nhận. Nói sang chuyện khác còn hữu dụng sao, mới vừa rồi chỉ cần không điếc thì đều nghe được hết.
“Kia sư tôn.....Sư tôn không phải đã đáp ứng ta rồi sao?” Vân Mặc Tuyên bắt lấy tay Bạch Nghiên, “Đã nói là sẽ không rời đi.”
Nhìn vẻ mặt Vân Mặc Tuyên đang treo hai chữ 'bị lừa' ủy khuất nhìn mình, Bạch Nghiên bất đắc dĩ cười cười, gật đầu nói: “Ta sẽ không rời đi, thật mà.”
“Chỉ là muốn giải quyết Ma Động có khả năng sẽ phải hy sinh linh lực lẫn tu vi hiện tại, cho nên Tô Nhiễm Dao mới nói lời xin lỗi.”
Bạch Nghiên cứ như vậy vừa lôi vừa kéo Vân Mặc Tuyện tiếp tục đi: “Kỳ thật không cần thiết phải nhắc nhở, ta có thể tự mình làm.”
“Linh lực lẫn tu vi?” Vân Mặc Tuyên nhíu mày nói.
“Ân...” Bạch Nghiên nghĩ nghĩ rồi nói, “Hẳn cũng không phải là của bản thân ta, dù sao cũng không phải là chết. Ngươi yên tâm, ít nhất là ta sẽ không chết, tổn thất linh lực lẫn tu vi về sau có thể tu luyện lại, còn việc cứu đại lục An Lạc, nghĩ như thế nào cũng thấy rất đáng giá.”
“Sư tôn, người nói nhẹ nhàng như vậy, liệu có biết hậu quả của nó rất nghiêm trọng hay không? Linh lực ở đại lục An Lạc tương tự như tánh mạng, thân là linh tu tổn thất tu vi nhiều năm như vậy không phải là chuyện nhỏ.”
“Không phải đã nói là sẽ không chết sao, còn tổn thất.....” Bạch Nghiên nhìn Vân Mặc Tuyên, âm thanh ngày càng nhỏ dần, ở trong lòng thở dài nói, “Mặc Tuyên, đại lục An Lạc liên lụy tới tính mạng của tất cả mọi người, trong đó có tiểu mao cầu, đám bằng hữu như Tô Nhiễm Dao, còn bao gồm cả ngươi. Hiện tại có cách có thể dễ dàng giải quyết, tại sao lại không cần chứ? Ta không hy vọng các ngươi xảy ra chuyện gì, đặc biệt là ngươi.”
Một câu 'đặc biệt là ngươi' chạm đến nội tâm của Vân Mặc Tuyên, hắn đối với Bạch Nghiên vẫn luôn có 'sự chiếm hữu cao', phần lớn thời điểm cho dù không có tâm ma quấy rối, hắn đều cố chấp chỉ muốn Bạch Nghiên là của riêng một mình hắn.
Hiện tại Bạch Nghiên nói những lời này chính là đã phân chia rõ khoảng cách của hắn và những người khác, để cho hắn biết được rằng hắn đối với Bạch Nghiên chính là người đặc biệt, là phần mềm mại nơi đầu quả tim không ai có thể đụng vào.
Nhìn vẻ mặt Vân Mặc Tuyên đã hòa hoãn, Bạch Nghiên vội nói, “Lần đó, trận chiến với Phệ Tâm Ma, ta tin ngươi, vậy lần này ngươi cũng nên tin tưởng ta một lần, có được không?”
Đối diện với Bạch Nghiên, lần đầu tiên Vân Mặc Tuyên không được tự nhiên quay mặt sang chỗ khác: “Ta trước giờ đều luôn tin tưởng người.”
“Ân, ta biết.” Bạch Nghiên quơ quơ nắm tay Vân Mặc Tuyên, “Cho nên.....vì cái gì không để ta nhìn mặt ngươi? Là thẹn thùng sao?”
Khó có được cơ hội nhìn thấy Vân Mặc Tuyên thẹn thùng, Bạch Nghiên có 'ý xấu' mà tiếp tục đùa giỡn, lại bị người nào đó 'thẹn quá hóa giận' đè lại phản công một hồi lâu.
Chờ đến khi hổn hển tách ra, Vân Mặc Tuyện dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nóng như bị bỏng của Bạch Nghiên, “Sư tôn, như thế này mới gọi là thẹn thùng.”
Xong đời, đỏ mặt là thuộc tính không thể đổi được, Bạch Nghiên xoa xoa mặt, có lẽ, không phải do hắn mà là do cơ thể này đi? Chờ về sau hẳn là sẽ không còn như vậy nữa.
“Sư tôn, trên thế gian này, ngươi là người duy nhất mà ta yêu, cũng là người duy nhất mà ta tin tưởng.” Vân Mặc Tuyên ôm lấy Bạch Nghiên, không biết vì sao hắn lại có một cảm giác bất an.
“Ân, ta cũng vậy.“. truyện xuyên nhanh
Bạch Nghiên ôm lại Vân Mặc Tuyên, trong lòng thầm lặng nói một câu 'Thực xin lỗi'.....
Phiêu Miểu Thành, một lần nữa tiến vào Vô tận chi cảnh tìm Phương Lẫm Nam, hắn quyết định sẽ mang tiểu mao cầu đi Linh Y Cốc rồi lại đến Mộ Vũ Sơn sau.
Nhưng không ngờ tới là Phương Lẫm Nam đã lặng lẽ mang tiểu mao cầu rời đi trước rồi.
“Hắn nói hắn có cách có thể cứu tiểu mao cầu, nói các ngươi không cần đi tìm hắn.” Tuyết Vô Trần lạnh như băng thuật lại ý của Phương Lẫm Nam.
Bạch Nghiên sắp bị tức chết rồi: “Hắn nói cứu liền nhất định có thể cứu được sao? Tiểu mao cầu lại không phải của hắn, theo lý mà nói, ta cùng tiểu mao cầu thân cận, vì sao tiểu mao cầu lại nói không nên trách hắn, hắn dựa vào cái gì.....”
“Cái đó không liên quan tới ta, không cần nhiều lời nữa.” Tuyết Vô Trần lạnh lùng ngắt lời Bạch Nghiên, “Ta đã truyền lời rồi.”
“Khoan đã.” Bạch Nghiên hỏi Tuyết Vô Trần, “Ngươi biết bọn họ đi đâu không?”
“Không biết.” Tuyết Vô Trần tạm dừng một chút, khó có lúc hảo tâm nói một câu, tuy rằng có thể là vô nghĩa, “Bất quá ngươi có thể đến Linh Y Cốc hỏi Phương Linh Nguyệt.”
“Đúng rồi, thuận tiện ngươi nói cho bọn họ, từ sau khi ngươi ra khỏi đây, Vô Tận chi cảnh sẽ đóng cửa vĩnh viễn. Bất luận về sau nếu ai tự tiện xông vào, kết cục chỉ có cái chết.”
Tuyết Vô Trần dứt lời liền rời đi, lần này Bạch Nghiên không ngăn được hắn, chỉ có thể nhìn bóng dáng biến mất giữa mảnh tuyết trắng xóa.
- ---------✿byhanako❀-----------