Bạch Nghiên trở lại Phiêu Miểu Thành, Vấn Nhai chân nhân nhìn thấy hắn vội tiến lên đón.
“Sư huynh, như thế nào? Sao chỉ có mình huynh trở về?”
Bạch Nghiên nói: “Phương Lẫm Nam đã mang tiểu mao cầu đi, Tuyết Vô Trần nói từ nay về sau Vô Tận chi cảnh sẽ bị phong ấn vĩnh viễn, nếu có người tự tiện xông vào, chỉ có một kết cuộc là chết.”
“Xem ra hắn thật sự từ bỏ Phiêu Miểu Thành.” Vấn Nhai chân nhân cúi đầu trầm mặc, kết quả như vậy đối với Phiêu Miểu Thành mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Bây giờ ngay cả chưởng môn cũng không có......
“Đúng rồi, ngươi biết Văn Tiểu Sơn là ai không?” Tuy rằng có chút đoán ra được, nhưng Bạch Nghiên vẫn muốn hỏi cho kỹ.
Vấn Nhai chân nhân nghe thấy cái tên này, nháy mắt đổi từ buồn rầu trầm mặc sang ngượng ngùng, hắn nói: “Này......là tên tục của ta lúc chưa nhập môn, không nghĩ tới qua lâu như vậy vẫn có người còn nhớ, kia, sư huynh nghe Tuyết Vô Trần nói sao?”
“Ân.” Bạch Nghiên gật đầu.
Vấn Nhai chân nhân che mặt, tên này có từ trước lúc Chúc An mang hắn về Phiêu Miểu Thành, sau đó liền không dùng đến nữa. Người biết cái tên này, ngoại trừ Chúc An thì cũng chỉ còn lại Tuyết Vô Trần nhập môn sớm nhất mà thôi.
“Vậy sư huynh, hiện tại ngươi tính như thế nào?” Vấn Nhai chân nhân nhìn về phía Bạch Nghiên, “Ngươi muốn đi tìm tiểu mao cầu sao?”
Bạch Nghiên gật đầu nói: “Không sai, trước tiên ta sẽ đi Linh Y Cốc tìm Phương Linh Nguyệt, có lẽ nàng ấy biết Phương Lẫm Nam đang ở đâu.”
“Phương Linh Nguyệt?” Vấn Nhai chân nhân nghe tới cái tên này, một tay ngõ đầu nói, “Sư huynh, ngươi không nói thiếu chút nữa ta liền quên mất. Vừa hay Phương Linh Nghuyệt đã tới Phiêu Miểu Thành, đang chờ huynh ở đại điện.”
“Nàng ấy đã tới? Thật đúng lúc, mau mang ta đi gặp nhanh.” Hắn còn đang lo hiện tại chạy tới Linh Y Cốc tốn khá nhiều thời gian, lần này Phương Linh Nguyệt tới Phiêu Miểu Thành vừa đúng lúc giúp hắn, hơn nữa nếu hắn đoán không sai, mục đích Phương Linh Nguyệt tới đây có liên quan tới Phương Lẫm Nam.
Đại điện Phiêu Miểu Thành. Bạch Nghiên liếc mắt một cái liền thấy Phương Linh Nguyệt đang ngồi uống trà ở ghế dành cho khách.
“Không nghĩ tới ngươi sẽ tự mình đến Phiêu Miểu Thành một chuyến.” Bạch Nghiên vừa thấy Phương Linh Nguyệt liền vào thẳng chủ đề, “Ngươi tới nơi này là vì Phương Lẫm Nam sao?”
“Không sai.” Phương Linh Nguyệt ở trong Linh Y Cốc nghe tin Phù Ly bại trận, trong lòng nàng kỳ thật không có bao nhiêu cảm xúc. Phương Lẫm Nam đã nhớ lại, Phù Ly vừa chết cũng không thể tạo ra hỗn loạn gì, điều uy hiếp Linh Y Cốc cũng chỉ còn lại Ma Động mà thôi.
Nàng không thể an tâm mà tiếp tục ở trong Linh Y Cốc đùa hoa nghịch thảo nữa, nhưng thẳng đến khi trận chiến của Phù Ly và Vân Mặc Tuyên kết thúc đã lâu, Phương Linh Nguyệt chờ mãi vẫn không thấy Phương Lẫm Nam trở về Linh Y Cốc, cảm thấy có chút lo lắng nên tự mình rời Linh Y Cốc chạy đến Phiêu Miểu Thành này.
“Từ sau khi Phù Ly bị các ngươi tiêu diệt, Lẫm Nam vẫn chưa từng trở về Linh Y Cốc, ta lo lắng cho an nguy của đệ ấy......” Phương Linh Nguyệt nhìn quanh bốn phía hỏi, “Sao không thấy Vân Mặc Tuyên? Ta nhớ hắn từng hứa là sẽ không động đến Lẫm Nam.”
“Mặc Tuyên quay về Vân gia có việc, tạm thời hắn đi xử lý sự vụ bên kia.” Bạch Nghiên nói, “Ngươi yên tâm, Mặc Tuyên không có động tới Phương Lẫm Nam, chúng ta ai cũng không làm gì hắn cả, hơn nữa hắn cũng không yếu như ngươi nghĩ đâu.”
“Ta biết.” Vốn dĩ Phương Linh Nguyệt còn đang sốt rột, bây giờ đã bình tĩnh trở lại, nàng cười khổ nói, “Tốt xấu gì đệ ấy cũng từng là Tộc trưởng Tộc săn thú, ta bất quá cũng chỉ là một 'tỷ tỷ' lo lắng cho đệ ấy thôi. Nếu đệ ấy không có chuyện gì, vì sao lại không trở về Linh Y Cốc chứ? Ít nhất cũng nên báo bình an cho ta mới phải.....”
“Ngươi vừa rồi mới nói, Tộc săn thú?” Bạch Nghiên từ trong lời Phương Linh Nguyệt bắt được mấy chữ.
“Ân, kỳ thật đệ ấy là người của Tộc săn thú, chuyện sau đó có chút phức tạp, ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Tiểu mao cầu bị Phương Lẫm Nam làm bị thương nặng, hiện tại đã bị hắn mang đi.” Bạch Nghiên nói, “Ta muốn biết bây giờ hắn sẽ đi nơi nào?”
Thoạt nhìn Phương Linh Nguyệt vẫn đang rất bình tĩnh, nhưng bên trong nội tâm đã rối loạn lên khi nghe Bạch Nghiên nói. Vậy nên đối với chuyện Phương Lẫm Nam đả thương tiểu mao cầu, nàng chỉ cho là Phương Lẫm Nam báo thù vì Tộc săn thú. Thế nên khi nghe nói Phương Lẫm Nam đã rời đi, còn mang theo con hung thú kia, chỉ có thể là đến nơi đó.......
Xem mối quan hệ của Bạch Nghiên và Sí Vụ khá tốt, nói cho hắn biết có lẽ sẽ gây bất lợi đối với Phương Lẫm Nam. Do dự một chút, Phương Linh Nguyệt liền nói: “Ta không biết. Đệ ấy ngoại trừ Linh Y Cốc ra thì ta không biết hắn sẽ đến nơi nào.”
“Ngươi đang nói dối.” Bạch Nghiên cùng Phương Linh Nguyệt đối diện nhau, “Ngươi đang sợ ta sẽ gây bất lợi đối với Phương Lẫm Nam hay sao?”
Phương Linh Nguyệt không phủ nhận.
“Ta đã đồng ý với tiểu mao cầu rằng sẽ không gây thương tổn cho hắn. Tuy là không biết vì sao tiểu mao cầu muốn như vậy, nhưng ta có thể chắc là tiểu mao cầu thật sự quan tâm hắn.” Bạch Nghiên nói, “Ngươi nói Phương Lẫm Nam là người của Tộc săn thú, tiểu mao cầu lại là hung thú, nhưng quan hệ của bọn họ lại không giống như thù địch, Phương Lẫm Nam đả thương tiểu mao cầu cũng là vì bị nhập ma trong lúc đánh tới ta.”
Phương Linh Nguyệt vẫn giữ im lặng, Bạch Nghiên lại noí tiếp: “Hẳn là Mộ Vũ Sơn đi, nếu Phương Lẫm Nam là người của Tộc săn thú thì ngoại trừ Linh Y Cốc, hắn chỉ còn lại nơi đó mà thôi.”
Nghe được ba chữ 'Mộ Vũ Sơn', biểu tình trên gương mặt Phương Linh Nguyệt có chút thay đổi, nàng hỏi: “Ngươi biết Mộ Vũ Sơn?”
“Nghe được từ bằng hữu của ta.” Bạch Nghiên nhìn Phương Linh Nguyệt, xác định đung như hắn đã đoán, “Bây giờ ta liền đi Mộ Vũ Sơn.”
“Ta đi cùng ngươi.” Phương Linh Nguyệt vội nói, sợ Bạch Nghiên cự tuyệt, nàng liền nói “Ta biết Mộ Vũ Sơn ở nơi nào, cũng như biết rõ làm thế nào tìm được di tích của Tộc săn thú.”
Bạch Nghiên đồng ý nói: “Được, kỳ thật ngươi không cần quá lo lắng, ta đã hứa với tiểu mao cầu rằng sẽ không làm tổn thương tới Phương Lẫm Nam.”
Phương Linh Nguyệt nói: “Cho dù là như vậy, ta cũng muốn tự mình nhìn thấy hắn bình an ta mới an tâm.”
“Hình như ngươi cũng không không phải là tỷ tỷ ruột của Phương Lẫm Nam?” Bạch Nghiên thắc mắc hỏi, “Theo lời tiểu mao cầu có nói, Linh Y Cốc và Tộc săn thú là hai thế lực riêng lẻ, ngươi hẳn không phải là người của Tộc săn thú.”
“Không sai, Linh Y Cốc và Tộc săn thú chỉ là có mối quan hệ giao hảo tương đối tốt mà thôi.” Phương Linh Nguyệt nói, “Cũng có thể nói là mối quan hệ cùng có lợi. Nhưng từ lâu trước kia, ta đã coi Lẫm Nam như đệ đệ ruột của mình.”
Bạch Nghiên gật đầu lại hỏi: “Hiểu Hiểu có nói bên trong Mộ Vũ Sơn chính là thảm kịch của Tộc săn thú, vì sao lại nói như vậy?”
“Ngươi không biết? Lúc trước Tộc săn thú ngoại trừ Lẫm Nam còn sống, thì toàn bộ đều bị đàn hung thú đến thảm sát diệt cả tộc tại Mộ Vũ Sơn.”
“Cái gì!”
Bạch Nghiên cả kinh, hắn từng cho rằng mối thù giữa hung thú và Tộc săn thú là do Chúc An lúc trước đã phong ấn tứ đại hung thú ở Vô tận chi cảnh. Hiện tại xem ra không phải như thế, lại liên tưởng tới lời nói của tiểu mao cầu trước đây, có lẽ đây chính là chuyện quá khứ mà tiểu mao cầu vẫn luôn không muốn đề cập tới.
Mộ Vũ Sơn.
Hình dáng giống như tên gọi, cả ngọn núi như ngọn thương sắc bén bị che khuất giữa mảnh sương mù mông lung.
Bạch Nghiên đi theo Phương Linh Nguyệt vào sâu trong Mộ Vũ Sơn, nơi đây núi rừng tối tăm thanh u. Bạch Nghiên là tên mù đường nhìn tới nhìn lui cảm thấy rất chi là mơ hồ, không đúng, cho dù không mù đường thì nơi này cũng sẽ khiến ngươi đi lạc trong vô thức. Phương Linh Nguyệt thì lại rất tự tin, dọc đường đi đi dừng dừng, hình như là để cảm giác hoa cỏ, cứ như vậy mãi cho đến khi ngừng lại.
Nơi này bị rất nhiều cỏ dại, dây đằng bao trùm, nhìn kỹ thì bên trong nghiễm nhiên chính là một tòa linh trại của bộ lạc.
“Phương Lẫm Nam ở bên trong?” Bạch Nghiên muốn đi vào tìm tòi nhưng lại bị Phương Linh Nguyệt kéo lại, hắn quay đầu nhìn về phía Phương Linh Nguyệt nói, “Làm sao vậy?”
“Ta có thể cảm nhận được đệ ấy không có bên trong, hơn nữa nơi này có rất nhiều hài cốt của người ở Tộc săn thú bị vùi lấp, ngươi tùy tiện đi vào chỉ sợ sẽ làm quấy nhiễu vong linh.” Phương Linh Nguyệt dùng tay mơn trớn một cành cây bên cạnh nói, “Bất quá đệ ấy đúng là có tới nơi này, hẳn là vẫn còn trong núi.”
“Hiện tại chúng ta muốn tìm như thế nào?”
Phương Linh Nguyệt trầm tư một lát rồi nói: “Hướng trên núi đi.”
Mộ Vũ Sơn, trên vách núi, Phương Lẫm Nam che chở một chùm sáng nho nhỏ, nhìn bầu trời xám xịt, hắn lẩm bẩm:
“Trước kia mặc kệ mây mù như thế nào, bên trong núi Mộ Vũ luôn u ám, duy chỉ có nơi này không biết vì sao lại có thể nhìn thấy được hoàng hôn. Nhưng bây giờ ta chờ ở nơi này đã mấy ngày rồi sao vẫn không thấy hoàng hôn được một lần nào cả, ngươi nói xem, có phải là bởi vì ngươi vẫn không chịu tỉnh lại hay không?”
Chùm ánh sáng nhỏ ấm áp trong lòng ngực kia không trả lời, Ngự Linh Châu bị Phương Lẫm Nam lấy làm nguồn linh lực duy trì, một sợi linh khí chậm rãi rót vào chùm sáng nhỏ.
“Thì ra các ngươi ở nơi này.” Bạch Nghiên cùng Phương Linh Nguyệt tìm hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được Phương Lẫm Nam.
“Tiểu mao cầu đâu?” Bạch Nghiên hỏi.
Phương Lẫm Nam đưa lưng về phía bọn họ không trả lời, chỉ nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, ta sẽ cứu lấy hắn.”
“Ta không thể nào yên tâm được, tiểu mao cầu ở đâu? Ít nhất ngươi cũng nên nói cho ta biết có cách nào mới có thể cứu tiểu mao cầu?”
Phương Lẫm Nam rũ mắt, xoay người nhẹ nhàng đem chùm sáng nhỏ đưa ra, chùm sáng nhỏ được bọc trong linh khí thanh thuần, Bạch Nghiên có thể cảm nhận được khí tức của tiểu mao cầu trong đó.
“Tuy rằng thân thể đã bị thương, nhưng nội đan của nó không bị tổn thương quá nặng, vẫn còn một tia khí tức. Trước tiên ta dùng Ngự Linh Châu chữa trị thương tổn ở trong nội đan, còn hồn phách ta nhất định sẽ tìm về được.”
Không đợi Bạch Nghiên hỏi, Phương Lẫm Nam đã đem việc hắn chuẩn bị làm nhẹ nhàng nói ra hết.
Nhưng Phương Linh Nguyệt nghe xong lại nhíu mày nói: “Tuy rằng Ngự Linh Châu là thánh vật của Tộc săn thú, ẩn chứa vô số linh lực, phương pháp này có lẽ hữu dụng nhưng Ngự Linh Châu chỉ hữu dụng với một mình đệ mà thôi, những người khác hấp thụ linh lực hơn phân nữa đều sẽ bị phản vệ. Đệ làm như vậy trừ phi......Đệ có biết làm như vậy sẽ gây tổn thương lớn như thế nào đối với cơ thể đệ không?”
Từ trong lời Phương Linh Nguyệt nói, Bạch Nghiên liền minh bạch. Vì phòng ngừa tiểu mao cầu không chịu nổi linh lực Ngự Linh Châu phản phệ, Phương Lẫm Nam liền tính toán dùng bản thân mình làm trung gian giảm bớt phản vệ, nhưng dù sao cũng là thân thể con ngươi chứ không phải đồ vật, như vậy đối với thân thể Phương Lẫm Nam chắc chắn sẽ gây thương tổn lớn.
Phương Linh Nguyệt không đành lòng, muốn tiến lên khuyên can, nhưng còn chưa mở miệng, Phương Lẫm Nam liền nói: “A tỷ, ta đã quyết. Ta biết tỷ muốn tốt cho ta, nhưng ta và Sí Vụ không như ngươi nghĩ, hắn đối với ta là tồn tại quan trọng nhất.”
“Được. Ta không khuyên đệ nữa, ta cũng sẽ không hỏi gì nhiều.” Phương Linh Nguyệt nói, “Nhưng nếu ta có thể giúp cho đệ, nhất định phải tới Linh Y Cốc tìm ta, tụ hồn thảo, thu hồn phách ta không thiếu.”
Nói xong, Phương Linh Nguyệt lại nhìn về phía Bạch Nghiên nói: “Hiện tại ngươi có trở về cùng ta không?”
Bạch Nghiên nhìn chùm sáng nho nhỏ kia, cân nhắc nhiều chuyện sau đó, hắn nói với Phương Lẫm Nam: “Những lời cuối cùng tiểu mao cầu đã nói, ta thấy nó rất tin tưởng ngươi, cho nên, đa tạ.”
Bạch Nghiên biết Phương Lẫm Nam nhất định sẽ không gây tổn thương cho tiểu mao cầu, hắn lần này đến đây cũng vì muốn xác nhận lại lần cuối. Hơn nữa chuyện Ma Động vẫn đang cấp bách, chính hắn cũng sẽ luôn có nguy hiểm rình rập, đem tiểu mao cầu giao cho Phương Lẫm Nam chính là sự lựa chọn tốt nhất.
- ---------✿byhanako❀-----------