Tần Vũ Lâu lắc đầu: “Năm ngoái,
Vương phủ cho người mua mười vạn lượng than củi tích trữ cho tháng
giêng tới tháng mười hai, cứ cho là mọi người trong phủ sợ lạnh, mua nhiều để
sưởi thì cũng không có gì lạ, nhưng vì sao đến tháng sáu, tháng bảy lại mua
thêm hai vạn lượng nữa? Giữa mùa hè mua củi về đốt không sợ bị cảm sao. Những
năm trước cũng có tình trạng này, tổng cộng là mua 113 lần, hai mươi ba vạn
lượng”. Tần Vũ Lâu nhặt lấy một quyển sổ trong đống sổ sách, ném tới trước mặt
Vương Toản, nói: “Ta đã đánh dấu lại những chỗ có vấn đề, nếu ngươi thấy oan
uổng, có thể đối chất cùng ta."
“Lão nô biết sai rồi….Lão nô
biết sai rồi….Vương phi tha mạng….” Vương Toản thầm nghĩ, anh hùng không sợ
thiệt trước mắt, chứng cứ đã rành rành trước mặt, càng cố cãi thì kết quả sẽ
chỉ càng thảm hơn mà thôi.
Tần Vũ Lâu giả vờ thở dài: “Ôi…
Các người nói xem, thúc cháu các ngươi làm nhiều việc xấu như thế, làm sao có
thể bỏ qua đây. Niệm tình các ngươi làm việc trong Vương phủ đã nhiều năm, bản
phi sẽ nới tay một chút, phạt một mình Vương thị vệ thôi. Người đâu, lôi Vương
Đàn ra ngoài, đánh tám mươi trượng.” Lại liếc mắt thấy Thẩm Băng Sơ vẻ mặt bất
an nhìn chú cháu Vương Toản, Vũ Lâu cười thầm.
Mọi người trong phủ thấy quản
gia thất thế, không dám cãi lệnh Vương phi, bèn kéo Vương Đàn ra ngoài thụ
hình. Vương Toản nghe thấy tiếng cháu kêu la thảm thiết, bổ nhào đến chân Vương
gia, khóc ròng: "Vương gia, người niệm tình lão nô trung thành tận tâm,
tạm tha cho Đàn nhi đi."
Lam Tranh không biết làm sao,
chỉ chỉ Vũ Lâu, bộ dạng sợ hãi, nhỏ giọng nói với Vương Toản: "Ngươi ra mà
xin nàng ấy, nàng muốn đánh, bản vương cũng không biết làm sao."
Vương Toản vừa quỳ vừa lết đến
trước mặt Vũ Lâu, dập đầu khóc ròng: "Nương nương, ngài tạm tha cho tiểu
chất đi!"
Vũ Lâu từ trên cao nhìn xuống,
cười lạnh: "Vương phủ này không có quy củ, cũng là do ngươi, thân là đại
quản gia mà bình thường làm việc sai trái, trộm cắp, tham ô. Ta thấy ngươi già,
xương cốt yếu mới tha cho ngươi, còn không mau cút qua một bên, lại muốn nhiều
lời nữa à. Vương thị vệ thân thể khỏe mạnh, chịu mấy chục trượng cũng không
chết được, cùng lắm là tàn phế, sau này chống gậy mà đi thôi."
Ở bên ngoài, tiếng gào thét của
Vương Đàn kêu cha gọi mẹ càng thảm thiết, khiến người nghe càng thêm sốt ruột.
Vũ Lâu nhíu mày: "Bịt miệng hắn lại, đỡ phải kêu la, làm mệt tai người
khác!" Nàng quay lại ghế trên, cười với Lam Tranh: "Vương gia, sâu
mọt trong phủ đêm nay đã bắt được hết đến đây, từ nay về sau chúng ta có thể
yên tâm rồi…" Lam Tranh gật đầu: "Ừm, những người này phải giáo huấn
thật cẩn thận!"
"Vậy thiếp nghe theo Vương
gia, xử trí thật nghiêm, nói cho thị vệ đánh thêm hai mươi trượng nữa đi!"
Vũ Lâu vừa dứt lời, Thẩm Băng
Sơ ở bên cạnh đã sớm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, rốt cuộc cũng chịu không nổi,
quỳ sụp xuống trước mặt Lam Tranh, nước mắt giàn giụa khóc ròng: "Vương
gia, ngài tha cho hắn đi, dù hắn sai thế nào cũng đã đi theo ngài nhiều năm
rồi!"
Chờ mãi! Cuối cùng cũng lôi
được ngươi ra rồi‼!
"Ôi, Băng Sơ cô nương thật
lương thiện, không thể nhìn người khác chịu khổ à, không sao cả, không nhìn
được thì đừng nhìn, lại đây, theo tỷ tỷ về phòng nói chuyện nào." Vũ Lâu
đứng dậy đỡ Băng Sơ, nói lớn giọng: "Mấy tên này làm việc kiểu gì thế, sao
vẫn để cho hắn kêu la om sòm vậy, còn kêu nữa thì đánh chết luôn đi!"
"Nương nương… ngài tha cho
hắn đi, ta biết mục đích của ngài là ta, ta sẽ rời đi ngay lập tức, không bao
giờ quay lại nữa."