Nửa đêm, trời tối đen như mực,
gió lạnh thổi hiu hắt.
Một bóng đen chạy vụt vào trong
một ngõ nhỏ, đưa tay gõ gõ có quy luật lên cánh cửa một tiểu viện. Rất nhanh,
cửa được mở ra, bóng đen quay đầu nhìn xung quanh một chút, rồi nhẹ nhàng lách
qua cửa đi vào trong nhà. Hai bóng đen đi đến gian phòng chính. Bóng đen vừa gõ
cửa lấy từ trong lòng ra một đồ vật, nói: “Đây là đồ chặn giấy bằng thanh cao
bạch ngọc, cái này được bao nhiêu bạc? Đây là đồ ta lấy từ thư phòng của Vương
gia, giá trị không nhỏ đâu. Lần trước ta đưa cho ngươi bức hoạ kia, sau đi hỏi
người khác mới biết, giá ngươi trả cho ta quá thấp.”
“Cái này….lão phu…” Giữa
đêm lạnh mà lưng lão đã mướt mồ hôi: “Cái này…”
“Cái này cái gì, hôm nay ngươi
làm sao thế, bản chất gian thương nhanh mồm nhanh miệng thường ngày của ngươi
đâu?"
“Ha ha…”
Đột nhiên, ở góc phòng vang lên
tiếng cười khẽ của một nữ nhân, khiến bóng đen nổi da gà.
“Ai đó!”
“Vương thị vệ đã biết lão là
gian thương, sao còn nhiều lần mang đồ trong vương phủ lén bán cho hắn chứ?”
Giọng nữ lại nói: “Nếu không chê… thì để bản phi nhìn qua cái chặn giấy kia một
chút, rồi giúp Vương thị vệ định giá nhé."
“Vương….vương phi?”
Tần Vũ Lâu vỗ tay, Phi Lục liền
chạy ra đốt nến. Vương Đàn lúc này mới phát hiện, trong phòng trừ hắn và ông
chủ hiệu cầm đồ, còn có ba người khác. Vương phi Tần Vũ Lâu, cùng với Phi Lục,
thị nữ của nàng, người còn lại, không ai khác là Huệ vương Độc Cô Lam Tranh.
Vương Đàn thấy sự việc đã bại
lộ, quay đầu muốn chạy. Tần Vũ Lâu cũng không đuổi theo, chỉ thở dài một hơi: “
Đồ ngu, ta tới để bắt kẻ gian, chẳng lẽ lại chỉ mang theo một nha hoàn hay
sao.” Vương Đàn vừa mở cửa, liền có hai thanh đao kề sát vào cổ hắn, một nam
nhân cao lớn có râu quai nón nhìn hắn quát “Định trốn đi đâu?”.
Nam nhân to lớn đó nhấc chân,
đá Vương Đàn một cước khiến hắn bay vào lại trong phòng, rút dây thừng trói
chặt hắn, sau đó mang đến cho Tần Vũ Lâu: “Tiểu thư, tiếp theo phải làm gì?”
“Mang về vương phủ.” Nàng nói
xong, cảm thán: “Người nhà mẹ đẻ vẫn đáng tin hơn."
Phi Lục là người đi sau cùng,
quay lại nói với ông chủ hiệu cầm đồ: “Ông chủ, cảm ơn ông đã phối hợp, ta về
sẽ cầu xin Vương phi, để người nói với Hình Bộ, giảm án cho ông vài năm."
nói xong liền chạy vụt theo Tần Vũ Lâu.
Trên đường trở về Vương phủ,
Vương Đàn dường như đã nhận thức rõ tình hình. Thế nên, vừa về đến nơi, hắn
liền khóc ầm lên, cầu xin Độc Cô Lam Tranh tha thứ, hắn nói dài nói ngắn, nào
là những năm gần đây trung thành với Vương gia thế nào, tận tâm ra sao, cầu xin
tha thứ cho sai lầm của hắn vân vân... Vương quản gia, thúc thúc của hắn cũng
cực kỳ phối hợp, vừa đánh hắn vừa khóc: "Ngươi đúng là không bằng heo chó,
Vương gia đối với chúng ta thế nào, mà ngươi còn mặt dầy đi ăn trộm đồ trong
phủ, ngươi làm như thế… thật làm Vương gia thất vọng, thúc thúc ta đây thật
muốn chết cho rồi, không còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa."
Vũ Lâu đặt chèn trà xuống, cười
nói: “Còn không phải sao, Vương gia đối đãi với các ngươi không tệ, thế mà các
ngươi, cháu thì trộm đồ, chú thì làm giả sổ sách, tham ô tài vật.” Nói xong
liền liếc mắt qua Thẩm Băng Sơ đang lo lắng đứng một bên.
Vương Toản kinh hoảng, nghẹn
lời: “Cái này…cái này…Vương phi…”
Tần Vũ Lâu khoát khoát tay: “Sổ
sách trong phủ bản phi đã xem xong từ lâu, chẳng qua vì xảy ra nhiều chuyện,
nên vẫn trì hoãn, chưa có thời gian để sờ đến chuyện này, nhưng ta vẫn nhớ
không hề quên. Thật sự… là rất đau lòng… ta chưa bao giờ thấy sổ sách giả nhiều
đến như thế…" Phi Lục đã sai người mang sổ sách đến, rầm một cái, ném hết
xuống đất.