Vũ Lâu bắt gặp ánh mắt ngả ngớn
của Lam Tranh có chút sinh nghi: “Ta thì có gì ngon mà ăn, có phải đầu ngài vẫn
còn hơi choáng không?”
“Đau…đau….” Hắn nghe nàng nói,
liền ôm đầu: “Đầu ta đau như muốn nứt ra ấy, ngươi còn đứng đó làm gì, mau dìu
ta đi nghỉ."
Tần Vũ Lâu vội vàng đỡ hắn, lo
lắng: “Vương gia, người đi nghỉ cho khỏe, thiếp không nhiều chuyện nữa.” Nghĩ
tới hắn đau đầu cũng là vì nàng, nàng vô cùng áy náy, nên không để ý nét mặt
Lam Tranh hơi biến đổi.
Đến cạnh giường, Lam Tranh còn
làm ra vẻ đau đến không chịu nổi. Vũ Lâu càng sốt ruột: “Vương gia, hay để
thiếp đi gọi y quan…”. Nàng chưa kịp nói xong đã cảm giác dưới chân như bị gạt
một cái, toàn thân đổ ập về phía trước. Nàng vội chống tay bám vào mép giường,
tuy không ngã nhưng cả người đã quỳ xuống bên giường.
Nàng tức giận quay đầu nhìn Lam
Tranh: “ Người….”
Không ngờ Lam Tranh cũng quỳ
gối bên cạnh nàng, dịu dàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Đây là lần thứ hai hắn
hôn nàng. Chỉ có điều, lần trước hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, rồi nhanh
chóng rời đi. Nhưng lần này, hắn dường như không có ý dừng lại, đầu lưỡi bá đạo
thuận thế tiến thật sâu vào miệng nàng, quấn quít chơi đùa với lưỡi nàng, tùy
tiện khám phá từng góc nhỏ trong miệng nàng. Bàn tay không hề nhàn rỗi cũng nhẹ
nhàng luồn vào trong y phục của nàng.
Sau giây phút mơ màng ngắn
ngủi, Tần Vũ Lâu tụ khí vào bàn tay, chưởng lên ngực hắn một phát, đẩy hắn ra
xa rồi vội đưa tay lên che ngực.
Nàng vừa đưa tay quẹt môi, vừa
luống cuống chỉnh đốn y phục, hổn hển quát hắn: “Ngươi định làm gì thế!”
Lam Tranh nhìn nàng, vẻ mặt tủi
thân nói: “Ngươi là nữ nhân của bản vương, chẳng lẽ bản vương muốn thân mật một
chút cũng không được sao?” Không ngờ nàng ta lại có công phu, nếu cứ muốn bá
vương ngạnh thượng cung (*), không chừng kết quả sẽ thành bá vương chết trên
cung mất.
(*) Bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng bức người
khác. Vì ở đây bạn Tranh nói kiểu chơi chữ, bá vương ngạnh thượng cung không
chừng là bá vương chết ở thượng cung. Nên mình để nguyên không dịch nhé.
Vũ Lâu chợt nhớ tới tình cảnh
đêm hôm trước hắn và Băng Sơ quần áo không chỉnh tề ở bên nhau, liền nói:
“Không được! Nếu ngươi muốn thì đi mà tìm Băng Sơ ấy.” Nói rồi liền đứng dậy,
mặc kệ hắn ngồi đó. Đi được vài bước, vẫn thấy ấm ức, liền quay lại chỉ trích
hắn: “Ngươi không nhớ mình vừa mới khỏi bệnh hay sao, vừa tỉnh lại đã có muốn
làm bậy. Đã thế, ta sẽ gọi Thẩm Băng Sơ tới, cho hai người các ngươi ngọt ngào
với nhau.”
“Được.” Lam Tranh trừng lớn hai
mắt. “Ngươi mau gọi nàng tới đây!”
Vũ Lâu chỉ nói cho bõ tức, chứ
làm sao có thể thật sự đi gọi nàng ta được, liền cứ đứng yên tại chỗ. Đúng lúc
hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, Phi Lục đi đến, thấy Vương gia thì đang
ngồi trên mặt đất, còn tiểu thư nhà mình thì mặt đầy giận dữ, nhất thời không
biết nên làm thế nào.
“Phi Lục, chuyện gì thế?”
“Tiểu thư, chuyện là….” Phi Lục
ghé sát vào tai Vũ Lâu, thấp giọng nói. Lam Tranh thấy lông mày Vũ Lâu khẽ nhíu
lại, rồi lại từ từ giãn ra, môi lại khẽ cười, nhưng cũng lại lo lắng. Hắn đứng
dậy, đi tới trước mặt Vũ Lâu, lay cánh tay của nàng: “Vũ Lâu, các ngươi đang
nói gì thế, mau nói cho ta biết với.”
Vũ Lâu còn đang tức giận với
hắn, liền gạt tay hắn ra: “Không phiền Vương gia quan tâm.”. Lam Tranh bị hắt
hủi cũng không nổi giận, lại lay lay cánh tay nàng làm nũng: “Nói cho ta biết
đi, nói cho ta biết đi, nói cho ta biết đi mà….” Thấy hắn như vậy, thật không
khác gì Lam Tranh trước kia, lòng nghi ngờ của Vũ Lâu hoàn toàn tan biến.
“Có chuyện rất thú vị, tối nay
Vương gia cùng thiếp đi xem, được không?”
Lời của nàng có vẻ thần bí
khiến hắn cũng hơi sợ, nhưng hắn đã quyết định, sẽ phải đi xem một chút.
“Được.” Hắn cười híp mắt.