"Nhưng mà, ánh mắt của vị
công tử kia, nhìn càng giống…… ngài hơn…… Nói chính xác là, giống ngài lúc
trước." Phi Lục nói xong, chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng quỳ sụp xuống
đất, cúi sát mặt xuống nền đá nói: "Vương gia tha mạng, tội nô tỳ đáng
chết vạn lần."
Lam Tranh lại vui vẻ trong
lòng: "Ngươi nói xem, giống thế nào?"
Phi Lục cũng không dám nói là
bộ dạng ngốc nghếch, ngơ ngác, nhưng biết tìm từ thế nào bây giờ, cô quanh co
một hồi lâu mới nói: "Rất thuần khiết ạ."
Lam Tranh nhớ Vũ Lâu nói, nàng
đã từng thích hắn. Hắn thầm nghĩ, sao nàng lại giống phụ hoàng hắn như vậy, chỉ
thích những kẻ yếu không có sự uy hiếp với mình là sao?
"Vương gia……" Phi Lục
khóc lóc cầu xin hắn: "Vương gia, bất kể trước đây tiểu thư khóc vì ai,
nhưng trong lòng nàng vẫn có ngài, xin ngài hãy nể tình cảm trước kia mà cứu
tiểu thư ra khỏi giáo phường đi. Trong thiên hạ, ngoài ngài ra đâu còn ai có
thể cứu tiểu thư được nữa?"
"Ngươi nói trong lòng tiểu
thư nhà ngươi có bản vương, nhưng ngươi thử nói xem, vì sao ngươi biết điều đó?"
Phi Lục đã làm nha hoàn nhiều
năm, đương nhiên cũng rất thông minh lanh lợi, cô lập tức nói: "Chắc chắn
Vương gia cũng biết, tiểu thư là một người rất kiên cường, từ lúc bảy tuổi nô
tỳ đã theo hầu bên nàng, chưa từng thấy nàng khóc bao giờ. Năm đó, vì chuyện
học cầm mà tiểu thư bị phu nhân trách mắng, đánh đòn rất nhiều, nhưng không hề
nhìn thấy tiểu thư rơi một giọt nước mắt nào. Vậy mà từ khi vào phủ Huệ vương,
nàng đã khóc vì ngài không biết bao nhiêu lần. Nếu trong lòng nàng không có
ngài, thì sao lại khóc như vậy được."
Lam Tranh nói: "Bản vương
đối xử với nàng không tốt, nàng cảm thấy uất ức thì khóc cũng là chuyện bình
thường thôi." Tuy hắn nói vậy, nhưng trong bụng lại mừng thầm.
Phi Lục vội nói: "Không,
tiểu thư tuyệt đối không phải là người khóc chỉ vì bị uất ức. Vương gia nghĩ mà
xem, đêm đại hôn hôm đó, tiểu thư mặc kệ băng tuyết ngập trời, chạy về nhà mẹ
đẻ. Theo lẽ thường mà nói, xảy ra chuyện lớn như vậy, thì nữ tử bình thường đã
khóc đến đứt hơi rồi, còn tiểu thư, ngoại trừ tức giận thì một giọt nước mắt
cũng không hề rơi. Nhưng lần đó ngài bị thương, tiểu thư lại khóc đến không còn
biết trời đất gì nữa, chỉ ôm chặt lấy ngài, đến khi đại phu đến, tiểu thư còn
không muốn buông tay."
Lam Tranh nghe Phi Lục nói
xong, lòng vui như nở hoa, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lạnh lùng: "Nhưng
trong mắt bản vương, tiểu thư nhà ngươi lại là một nữ nhân điêu ngoa, lỗ
mãng……"
Phi Lục thầm nghĩ, chắc chắn
Vương gia vẫn nhớ thương tiểu thư, nếu không đã không hỏi một hạ nhân như cô
nhiều như vậy. Cô quyết định mạo hiểm, đánh cuộc một lần, nói: "Tính cách
tiểu thư có hơi nóng nảy, nhưng tâm địa thì rất tốt. Mặc dù có lúc tiểu thư nói
hơi gay gắt, nhưng vẫn xuất phát từ lòng tốt của nàng thôi." Thấy khen
ngợi cũng đủ rồi, Phi Lục lại nói về sự đáng thương của tiểu thư nhà mình, hy
vọng có thể chạm đến lòng thương người của Huệ vương.
"Lúc tiểu thư bị ngài đuổi
về nhà mẹ đẻ rồi sinh non đó, nàng đã nói với nô tỳ, cho dù có bị ngài vứt bỏ,
nàng cũng sẽ sinh đứa bé ra. Khi đó, lão gia và phu nhân cũng không cho phép,
nhưng tiểu thư căn bản không để ý đến bọn họ……"
"Tiểu thư nhà ngươi thật
sự nói vậy sao?" Mặc dù việc hiểu lầm Vũ Lâu cố ý để sẩy thai đã được giải
trừ từ lâu, nhưng khi nghe thấy Phi Lục nói nàng nguyện ý một mình nuôi nấng
đứa con của hai người, hắn vẫn vô cùng vui sướng, hạnh phúc.
Phi Lục vội vàng đáp lời:
"Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu thư nhà nô tỳ, là toàn tâm toàn ý với Vương gia
mà. Lão gia và phu nhân cũng từng khuyên tiểu thư rời khỏi Vương gia, tìm người
khác tái giá, nhưng tiểu thư nói……"
"Nói gì?"
Phi Lục không giữ miệng, nói
luôn: "Tiểu thư nói, xuất giá tòng phu, đừng nói Huệ vương là một người
ngốc, dù có là người chết thì tiểu thư cũng ở bên cạnh trông coi."
Lam Tranh hỏi: "Thật
không? Nhưng sao những việc nàng làm, ta lại không nhìn thấy tâm tư của nàng
như thế?"
Phi Lục càng nói càng to gan.
Tuy cô cũng không phải mạnh mẽ gì, nhưng đi theo Vũ Lâu từ nhỏ, nên tính cách
cũng can đảm hơn. Cô ngẩng đầu nói với Huệ vương: "Vương gia sống cùng
tiểu thư đã hơn một năm, còn không hiểu tính tiểu thư hay sao, nàng chính là
một người khẩu xà tâm phật. Như chúng nô tỳ đây, nếu có phạm sai lầm, chỉ cần
khóc lóc nhận sai thì nhất định sẽ không có việc gì. Nhưng tiểu thư cũng là
người thích mềm không thích cứng, nếu cố chấp đối đầu với nàng, thì nàng tuyệt
đối sẽ không chịu thua, vì thế mà ngày xưa, tiểu thư bị phu nhân đánh rất
nhiều……" Nói rồi, Phi Lục lại khóc ròng: "Tính cách tiểu thư như vậy
mà vào nơi rối rắm như giáo phường kia, thì sống làm sao nổi…… Không chịu để
mất sự trong sạch của mình, nhất định sẽ chịu không ít đau khổ về thể xác rồi.
Tiểu thư thật sự là người tốt, tất cả đều là lỗi của lão gia, tiểu thư đáng
thương, chuyện gì cũng không biết, mà dù biết cũng không thể thay đổi được
gì……" Dù sao Tần Khải Canh cũng bị phán tội chết rồi, đẩy hết lên người
ông cũng không sao.
Nghe Phi Lục nói, Lam Tranh lại
nhớ tới câu nói của Vũ Lâu: 'từ lúc sống cùng với ngươi, ta chưa từng có một
ngày vui vẻ, thoải mái' khiến lòng hắn chua xót: "Nói gì thì nói, tiểu thư
nhà ngươi cũng đã từng hầu hạ bản Vương, bản Vương sẽ không bỏ rơi nàng."
"Tạ ơn Vương gia!"
Phi Lục lập tức hành đại lễ với Lam Tranh.
"Bản vương hỏi ngươi, Tô
Tiêu vì sao mà ngã chết?"
"Chân Tô Tiêu có tật…… Vô
ý ngã từ trên cây xuống……"
Lam Tranh cười châm chọc, sai
người dẫn Phi Lục xuống. Hắn đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn quyết
định đến giáo phường gặp Vũ Lâu. Lúc ở cửa chờ xe, hắn thấy một đội xe liễn đi
đến, người cưỡi ngựa đi đầu chính là biểu ca của hắn, Vương Lân.
Vương Lân xuống ngựa, đi đến
trước mặt Lam Tranh, không giấu được vẻ lo lắng, khuyên nhủ Lam Tranh:
"Điện hạ lại đến giáo phường à? Nếu đúng thế, thì ta khuyên ngài một câu,
nên đợi mấy ngày nữa rồi hãy đi, người xem Tấn vương kìa, nghe thấy tin Tần gia
gặp nạn, đã trốn rất xa, coi như không có quan hệ gì với Tần Vũ Lâu nữa. Vậy mà
ngài thì cứ như không sợ bị rước họa vào thân vậy, hở ra một chút là lại đến
giáo phường tư. Ta nghe cha nói, Hoàng hậu biết tin ngài đến giáo phường đã vô
cùng tức giận."
Lam Tranh nói: "Ta đã làm
theo ý bà, cưới hai nữ nhân kia rồi, bà còn muốn thế nào nữa?" Dứt lời,
hắn leo lên xe.
Vương Lân bất chấp vai vế, vội
vàng túm lấy tay áo Lam Tranh: "Điện hạ, vì sao ngài cứ gặp chuyện liên
quan đến Vũ Lâu là mất hết cả sáng suốt thế, nếu giờ ngài đi gặp nàng, đối với
nàng chỉ có trăm điều hại mà không có lấy một điều lành. Hoàng hậu mà tức giận,
chỉ phân phó xuống một câu thôi, chỉ e là ngài sẽ không thể gặp nàng được nữa.
Chi bằng ngài tạm gác lại một thời gian đi, chờ Hoàng thượng và Hoàng hậu quên
nàng, rồi ngài lại đi gặp nàng. Có ta canh bên cạnh, nàng tuyệt đối sẽ không
chịu khổ gì đâu."
Lam Tranh nghĩ nghĩ một chút:
"Hừ, vậy thì tạm thời để nàng thoải mái mấy ngày vậy, qua một thời gian
nữa ta lại đến tra tấn nàng."
Vương Lân nói liên mồm:
"Điện hạ anh minh."
Vũ Lâu chuẩn bị sẵn trận địa để
đón tiếp quân địch Lam Tranh, nhưng vài ngày cũng không thấy hắn đến. Nhớ đến
lời nói ác độc của hắn trước khi rời đi hôm trước, không lẽ hắn lại định sắp
xếp chuyển nàng ra quân doanh thật sao? Nàng lo lắng vài ngày thì thấy thái
giám chủ quản triệu tập mọi người, mở bảng tên ra bắt đầu đọc.
Vũ Lâu cực kỳ lo lắng, thầm cầu
nguyện, đừng, đừng, đừng……
"Tần Vũ Lâu---"
Nàng bị dọa giật nảy lên, tim
như ngừng đập mất nửa nhịp, đến khi kịp định thần thì tim đập thình thịch như
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khiến nàng choáng váng muốn ngất xỉu.
"Những người vừa được đọc
tên đi theo ta!" Lý công công khoát tay nói.
Vũ Lâu cũng không biết mình đi
ra khỏi cánh cửa giáo phường tư, rồi lên xe ngựa như thế nào. Rốt cuộc nàng
cũng lấy hết dũng khí hỏi một nữ tử bên cạnh: "Chúng ta đi ra binh doanh
nào đây?" Tốt xấu gì ca ca nàng cũng đã từng làm tổng binh, nàng muốn biết
liệu binh doanh đó có phải dưới quyền quản lý của bằng hữu ca ca nàng hay không.
Nàng kia ngạc nhiên:
"Lương vương mở yến hội, nên chúng ta phải đi giúp vui mà."