Những lời nói của nàng khiến
Lam Tranh cứng họng không trả lời được. Lúc này hắn mới phát hiện, trong lòng
Vũ Lâu, hắn đã trở thành một kẻ ác độc nhất thiên hạ, hắn đang định giải thích
vài câu, thì Vũ Lâu cũng không cho hắn cơ hội, vấn tiếp tục khóc lóc lên án
hắn: "Khi ta được gả cho ngươi, thật sự là có mục đích riêng, nhưng ta tự
nhận là từ sau khi thành thân, ta luôn làm hết bổn phận của mình, ta không yêu
ngươi, nhưng mỗi một hành động đối xử với ngươi đều là thật lòng thật dạ, chưa
từng làm việc khuất tất sau lưng ngươi. Ta biết, hôn ước của ta với Tấn vương
luôn là cái ung nhọt trong lòng ngươi, nhưng ta hỏi ngươi, ngoại trừ việc suy
đoán linh tinh, ngươi đã từng nhìn thấy ta có hành động nào quá mức với hắn
chưa?! Nữ nhân tốt không thờ hai chồng! Dù ngươi là một tên ngốc, ta cũng chưa
từng có ý định muốn rời khỏi ngươi đi tìm Tấn vương, nối lại duyên xưa."
Lam Tranh xen vào, thấp giọng
nói: "Tấn vương đi Liêu Đông, không phải vì nàng đấy sao……"
"Tự hắn quyết định như
vậy, liên quan gì đến ta?!"
"Không có mỡ thì lấy đâu
ra ruồi bọ, nàng không câu dẫn hắn, thì sao hắn lại đi theo nàng được."
"Ta cũng đâu có câu dẫn
ngươi, vì sao mãi mà ta không đuổi được ngươi đi?!"
Lam Tranh bị nàng hỏi vặn,
không biết chống đỡ thế nào, nhưng khí thế lập tức khôi phục lại, ngửa cổ nói:
"Ta tìm cô, là vì muốn trả thù cô, làm sao giống với mục đích của hắn
được! Chưa nói đến Tấn vương, ta hỏi cô, cô và Vân Triệt là thế nào? Không phải
cô vừa nói cô chung thủy, son sắt lắm hay sao, vậy chuyện ngày hôm qua, cô
không biết xấu hổ túm lấy Vân Triệt câu kết làm bậy thì nên giải thích thế
nào?! Làm ra vẻ thiếu nữ hoài xuân, sao nào, muốn diễn vở ≪Mẫu đơn đình≫ à?! Cô nghĩ
cô là Đỗ Lệ Nương kim chi ngọc diệp hay sao thế!"
"Ngươi quản ta hoài xuân
hay không làm gì?!"
"Bản vương bỏ tiền bao cô,
đương nhiên muốn quản!"
"Ngươi bao được thân thể
ta, cũng không bao được trái tim ta!"
Lam Tranh bị chọc tức đến tối
sầm mặt mũi, hít sâu một hơi nói: "Muốn gặp Vân Triệt đúng không? Ta cho
nàng biết, vài ngày nữa hắn sẽ phải quay về Vân Nam làm vua núi rồi! Không có
khả năng đưa nàng đi đâu. Nàng nên chết tâm đi!"
Vũ Lâu nói: "Sao miệng
lưỡi của ngươi tệ hại thế, đến Vân Nam mà cũng bị ngươi nói là vua núi à!"
"Cái nơi hoang vắng, nhiều
thú nhiều rừng đó, không phải vua núi thì là cái gì?!"
"Chỉ có nơi địa linh nhân
kiệt như thế (Đất thiêng mới
có người tài), mới có thể dưỡng dục một
người dịu dàng như ngọc, tinh khiết như mây giống hắn."
Lam Tranh cười lạnh hai tiếng,
muốn lấy hơi định bốc phét vài câu, thấy Vũ Lâu nhìn hắn khó hiểu, hắn mới chậm
rãi nói: "Nàng nhìn thế nào mà thấy hắn thuần khiết, dịu dàng, ta cho nàng
biết, hắn……" Lam Tranh vốn định bịa ra một hai câu chuyện linh tinh về đời
sống riêng tư của Vân Triệt, nhưng lại nhớ tới bộ dạng ngây thơ của hắn khi tối
qua được dẫn đến giáo phương tư, cũng cảm thấy nếu nói Vân Triệt háo sắc thì
cũng không thể tin được, bèn sửa lại: "Hắn không phải là ngây thơ, mà là
đầu óc không thông minh, ánh mắt không tinh tường."
"Ta lại thấy hắn rất tốt,
ta bị người khác làm bị thương, hắn là người đầu tiên quan tâm ta."
Tên đầu sỏ Lam Tranh chột dạ:
"Ta cũng đâu có cố ý, tại nàng không tránh đấy chứ."
"Vậy Thái tử cho người bắn
lén ngươi, nếu ngươi bị bắn chết, cũng trách ngươi không tránh à."
Lam Tranh nói nhỏ: "Vết
thương của nàng còn đau không, ta thổi cho nàng……" Hắn cúi người kề sát
môi vào vết thương của nàng, nhẹ nhàng thổi. Quần áo của Vũ Lâu đã bị hắn cởi
ra, hắn ghé vào người nàng, lại chạm vào bộ ngực sữa, khiến hắn không kìm được
lại động tình, thổi được hai cái liền tiếp tục cởi quần áo của nàng ra, giở trò
trêu chọc nàng một phen. Hắn thấy Vũ Lâu nhắm hai mắt lại, bỗng thấy kỳ quái:
"Sao nàng không phản kháng nữa?"
"Chờ ngươi phát tiết xong,
tự nhiên sẽ đi thôi."
Lam Tranh kéo lại áo cho nàng,
nằm xuống bên cạnh nói: "Hừ, không có ta bảo vệ nàng, thì chưa biết chừng
bây giờ nàng đã bị người khác chơi đùa đến không có quần áo mà mặc rồi."
"Ngươi đẩy ta xuống hố
lửa, rồi lại vứt cho ta một cây quạt để hạ nhiệt, ngươi muốn làm ta mang ơn
ngươi theo cách đó sao?"
"Đúng, nàng không cần phải
biết ơn ta, ta cũng sẽ không ban phát ơn huệ gì cho nàng nữa. Nàng cho rằng
tình cảnh hiện tại của nàng đã thê thảm lắm rồi sao? Địa ngục có mười tám tầng,
nàng chỉ mới đang ở tầng thứ nhất thôi! Nàng còn chưa biết nếu bị chuyển ra
quân doanh sẽ kinh hãi đến thế nào đâu!"
"Chuyển ra quân
doanh?"
"Chính là những kỹ nữ của
giáo phường tư bị chuyển ra nơi đóng quân bên ngoài kinh thành để khao quân,
những nữ nhân bị chuyển đi đó, không bị chà đạp đến rã rời xương cốt mới là lạ.
Nếu nàng thấy cuộc sống bây giờ không tốt, thì tháng sau ta sẽ sắp xếp cho nàng
chuyển ra quân doanh!" Nói xong, hắn giận dữ hừ một tiếng, đóng rầm cửa đi
mất.
***
Hàn vương thế tử Vân Triệt từ
Vân Nam đến kinh thành tham gia lễ cúng tế, ở lại Phủ Huệ vương mới có mấy ngày
mà cảm thấy vô cùng nhàm chán. Hắn lại nhớ đến lời hứa với Tần Vũ Lâu ở giáo
phường tư kia, tuy lần trước đã hẹn ngày hôm sau sẽ đi thăm nàng, nhưng lại bị
Huệ vương ngăn cản. Hắn đã hẹn thì nhất định phải làm mới yên tâm được. Hôm
nay, hắn tới tìm Thập ca, nói với hắn: "Đệ nghĩ, đệ phải đến cái chỗ ồn ào
nhốn nháo hôm trước, gặp Vũ Lâu tỷ tỷ mới được."
Lam Tranh thầm nghĩ, tên tiểu
tử nhà ngươi cũng rất thẳng thắn.
"Không được."
"Nhưng đệ đã hứa
rồi."
Lam Tranh thu lại tư thế luyện
võ, lấy khăn từ tay của hạ nhân để lau mồ hôi: "Ta đã nói với nàng là đệ
sẽ không đến rồi."
Vân Triệt kiên quyết: "Đệ
vẫn cảm thấy đệ nên trực tiếp nói với nàng sẽ tốt hơn."
Lam Tranh giận dữ: "Nàng
là nữ nhân của ta! Đệ mà dám gặp nàng, ta sẽ không khách khí với đệ!"
Vân Triệt không sợ uy hiếp, chỉ
ngỡ ngàng hỏi: "Nếu là nữ nhân của Thập ca, sao lại phải vào giáo phường
tư? Đệ nghe mọi người nói, nơi đó không phải chỗ tốt đẹp gì."
Lam Tranh cứng họng:
"Không cần đệ phải quan tâm."
"Được rồi……" Vân
Triệt nói nhỏ: "Vân Nam vẫn tốt hơn, người ở kinh thành thật hung
dữ."
Bỗng có người báo lên:
"Vương gia, …… Phi Lục đến rồi."
Người Lam Tranh đang chờ là
nàng, vội vàng cho người đưa Phi Lục vào. Từ sau khi Tần gia bị xét nhà, Phi
Lục nghe theo tiểu thư sắp xếp, đi tìm ca ca đang làm Ngự sử của mình. Vì ca ca
nàng làm quan thanh liêm chỉ trông cậy vào đồng lương tháng ít ỏi mà sống qua
ngày, nên cuộc sống hai người cũng không thoải mái.
Lần này nàng bị gọi quay về,
trong lòng cực kỳ sợ hãi, quỳ trước mặt Huệ vương không dám ngẩng đầu lên.
"Đứng lên đi."
Phi Lục đứng lên, không cẩn
thận lại nhìn tới nam tử đứng cạnh Huệ vương, mặt bỗng biến sắc, kinh ngạc há
to mồm. Lam Tranh vừa thấy, liền sai người đưa Vân Triệt đi nơi khác, hỏi Phi
Lục: "Có phải hắn rất giống ai đó không?"
"Tô Tiêu……" Phi Lục
nói: "Vị công tử vừa rồi, phải có sáu bảy phần giống với Tô Tiêu đã
mất."
Lam Tranh vui sướng: "Thì
ra là người chết thật, hắn chết thế nào?"
"Vì tiểu thư……" Phi
Lục nói: "Tô Tiêu là con của một hạ nhân trong Tần phủ, lớn lên cùng tiểu
thư…… Vì muốn lấy con diều cho tiểu thư, mà ngã từ trên cây xuống, chết."
Lam Tranh không thích người kia
vì Vũ Lâu mà chết: "Thì ra hắn lại sẵn sàng nịnh bợ tiểu thư như
thế."
Nhắc tới Tô Tiêu, Phi Lục cũng
không chịu được khi nghe người khác nói xấu hắn, nói: "Hồi Vương gia,
không thể gọi là nịnh bợ được, vì tình cảm của hắn và tiểu thư cực kỳ tốt,
chuyện gì hắn làm cũng đều là cam tâm tình nguyện."
"Tình cảm tốt?! Lúc hắn
chết, chắc tiểu thư nhà ngươi tốn không ít nước mắt nhỉ."
Phi Lục không dám nói nhiều,
vội đổi đề tài: "Vị công tử này và Tô Tiêu thật sự là……"
"Đừng ấp úng nữa."
"Ánh mắt của vị công tử
kia không giống ánh mắt Tô Tiêu, mà… lại giống ngài hơn. Chính xác là giống
ngài lúc trước……"
***
Mọi bí mật đang dần dần được hé
mở.
Tô Tiêu là ai?
Vân Triệt là ai?
Lam Tranh, Vũ Lâu, lại là ai?