Lam Tranh trố mắt, ngây ngốc
như hóa đá, hắn cứ tưởng đó là bí mật hắn phải bảo vệ cả đời……
"Cái gì?"
"Phương Lâm đã nói cho ta
biết, hắn nói, hắn cũng đã nói với ngươi."
"Cái tên Phương Lâm
này‼!" Tại sao lại đi nói cái tin tàn nhẫn như thế với nàng.
"Là tự ta biết." Vũ
Lâu nói: "Không liên quan đến Phương Lâm."
Lam Tranh thông minh thế nào
chứ, hắn xâu chuỗi lại sự việc, vội hỏi: "Nàng biết chuyện đó lúc
nào?"
"Ta biết là biết
thôi."
Có thể nào có khả năng này không……
Lam Tranh kéo vai nàng: "Nàng nói cho ta biết, nàng biết chuyện đó lúc
nào? Có phải lúc ta đi tìm băng lụa không?"
Vũ Lâu nói như đinh đóng cột:
"Không, sau khi ta đuổi ngươi đi."
Ánh sáng trong mắt hắn bỗng tắt
lịm, hắn đẩy nàng ra, cười lạnh: "Báo ứng."
"Nhưng mà, ngươi đã biết
rõ ta không thể mang thai, vẫn muốn tới đón ta về, ta cảm nhận được, ngươi thực
sự muốn xóa tan hiềm khích lúc trước của chúng ta……"
Nếu hắn nhận, chẳng phải hình
tượng của hắn sẽ mất hết hay sao. Tự dưng lại mang tiếng là nam nhân thất tình,
theo đuổi người ta còn không được đáp lại. Không thể thế được.
"Hừ, khi đó ta tìm băng
lụa cũng chỉ vì muốn lôi cô về, tiếp tục tra tấn mà thôi. Đừng có ảo tưởng
nữa."
"Vậy tốt rồi. Ngươi vô
tình, ta cũng vô tình. Vậy ngươi còn tức giận gì nữa!"
Lam Tranh bị ép hỏi đến cứng
họng, hắn cũng lười cãi cọ, phi lên giường bổ nhào vào người Vũ Lâu: "Hôm
qua đã để cô được lợi rồi, chưa giáo huấn được cô, hôm nay nhất định ta phải
đòi đủ cả vốn lẫn lời."
Vũ Lâu cũng muốn giải tỏa chuyện
hôm qua, oán hận nói: "Các nàng đều đẹp hơn ta, sao ngươi không đi mà tìm
các nàng! Vẫn còn tươi mới lắm mà!"
Nghe giọng nàng giống như hờn
ghen, khiến tâm tình hắn vui sướng hơn hẳn: "Ha ha, ta và cô đã nửa năm
không gặp, xem ra cũng tươi mới không kém đâu."
Vũ Lâu thấy hắn lao đến, theo
bản năng càng lùi sâu vào trong giường, nhưng lưng đã chạm góc tường, không còn
đường lui nữa. Lúc này Lam Tranh đã quỳ gối lên giường, vuốt ve chân nàng nói:
"Cũng đâu phải lần đầu tiên, còn trốn gì nữa. Ta đã bỏ bạc ra bao cô, cô
phải ngoan ngoãn một chút."
"Cút ngay!" Nàng nhấc
chân đá hắn.
Lam Tranh lắc mình né tránh, Vũ
Lâu tưởng hắn gặp may, lại đấm một quyền qua, Lam Tranh hơi nghiêng người, nắm
tay sượt sát qua tai hắn.
Lam Tranh cười đắc ý: "Ta
đã khác xưa rồi. Mấy tháng cô không ở đây, ta nhàn rỗi không có việc gì, nên đã
học chút võ công."
Vũ Lâu hoảng sợ mở trừng trừng
hai mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, tên bá vương này còn biết võ công nữa thì nàng làm
sao còn đường sống.
Thấy nàng kích động, Lam Tranh
càng đắc ý hơn: "Ha ha, Tần Vũ Lâu, võ công của cô không phải là học từ mẹ
của mình hay sao. Ông ngoại cô viết ra một bộ quyền pháp để dạy con gái, thật
đáng tiếc, mẹ cô học lại không thành tài, đến cô cũng còn rơi rớt lại không
được bao nhiêu. Nhưng mà, vì cô, ta đã cố tình phái người đi tìm nhà mẹ đẻ của
mẹ cô, để lấy quyển quyền phổ đó về, cho ta nghiên cứu, học hỏi. Thật không
may, ta lại quá thông minh, vừa học đã thông! Cô có chiêu gì cứ xuất ra đi, để
xem ta có thể phá giải chiêu thức của cô không nào!"
"Ngươi! Ngươi!"
Lam Tranh làm ra dáng vẻ của
một tên ác bá đùa giỡn con gái nhà lành: "Lại đây, cười với gia một cái đã
nào!"
Vũ Lâu không cam lòng lại đánh
một quyền. Lam Tranh né tránh, đồng thời rút cây quạt bên hông ra, bốp một
tiếng đánh trúng bàn tay nàng. Tay Vũ Lâu tê dại đi, nắm vào cũng không có cảm
giác. Hắn cầm tay nàng, đan từng ngón tay vào bàn tay Vũ Lâu, dùng sức đè nàng
xuống. Nghĩ ngợi một chút, rồi điểm một cái xuống ngực nàng, Vũ Lâu bị đau, kêu
a lên. Nàng không động đậy được nữa.
"Ha ha." Lam Tranh
càng thêm vênh váo hơn, hôn lên mặt Vũ Lâu một cái, vui vẻ nói: "Thành
công rồi, nhanh lên, chia vui cùng ta đi!"
Vũ Lâu nhìn dáng vẻ của hắn,
tức không chịu nổi: "Tiểu nhân đắc chí."
Lam Tranh vỗ vỗ mặt nàng:
"Cô đối với ta, không phải là dựa vào ưu thế biết võ công hay sao, giờ cô
còn có năng lực gì nữa? Cô nói cô cam chịu số mệnh của mình, sao giờ vẫn còn
phản kháng làm gì? Lúc nào cô cũng luôn mồm nói vì người nhà, nhưng ta hỏi cô,
bọn họ cho cô cái gì? Mà cô lúc nào cũng bảo vệ bọn họ? Giờ bọn họ bỏ chạy, để
cô chịu khổ ở giáo phường tư. Mấy ngày trước ta vẫn chờ bọn họ có thể tới cứu
cô, nên bố trí rất nhiều người phòng thủ xung quanh, kết quả là sao? Ngay cả
một sợi lông cũng không thấy!"
"Hừ!"
Nàng đã đến bước đường cùng mà
vẫn còn không biết xin hắn khoan dung‼! Lam Tranh cởi quần áo nàng, kéo mạnh
cái yếm khiến hai bầu ngực trắng ngần nhảy ra.
Thân thể lồ lộ trước mặt hắn
khiến nàng xấu hộ vô cùng, Vũ Lâu không kìm được nước mắt: "Ngươi luôn
trách ta nghĩ tới người nhà, đúng, ta nghĩ tới họ đấy. Nhưng có gì quá đáng
chứ! Không phải chính ngươi luôn nhắc đến họ à, không phải chính ngươi luôn lấy
tính mạng của họ để uy hiếp ta sao? Đã bao giờ ta chủ động nhắc đến họ chưa?!
Hả?! Còn nữa, ngươi trách ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện cứu mạng cha ta,
buồn cười thật, Tần Vũ Lâu ta cũng là một con người, chẳng lẽ nhìn thấy tính
mạng người nhà mình bị đe dọa, mà còn có thể cười cười nói nói, vui vẻ với kẻ
muốn lấy mạng họ hay sao?! Việc ta giao dịch với Tấn vương là ta sai, nhưng
chính ngươi ép ta làm thế!"
"Nếu cô đã gả cho ta, phải
đồng lòng cùng ta, nhưng cô lại giúp người khác hại ta!"
"Nếu cứu cha mình là sai,
thì nên đốt sách ≪Hiếu Kinh≫ đi là
hơn." Vũ Lâu nói: "Lúc ấy ta đã từng nghĩ, là cha ta hại ngươi, ta
nguyện ý trả nợ cho ngươi, cho nên dù ngươi gây sức ép với ta thế nào ta cũng
nhịn hết. Chỉ cần không bị ngươi giết chết, ta sẽ ở bên cạnh, hầu hạ ngươi cả
đời."
Khí thế của Lam Tranh suy yếu
hẳn, hắn thì thầm: "Cô nghĩ cũng rất hay…… nhưng vì sao ta chưa từng thấy
cô thể hiện ra quyết tâm này……"
"Sau đó ta lại đổi ý, từ
khi ngươi ấn dấu vết kia lên người ta, ta chỉ hận không thể tránh thật xa khỏi
ngươi, cả đời cũng không muốn gặp lại ngươi nữa! Thậm chí, ngay cả người nhà ta
cũng không muốn quan tâm, tùy ngươi hãm hại, chỉ cần không phải gặp lại ngươi
nữa thôi!"
Lửa giận của hắn đã bị những
lời này của nàng đốt bùng lên: "Cô nghĩ mình không muốn gặp thì sẽ không
phải gặp sao? Hừ, cô cho là cô thoát được rồi à?! Không phải cô sẽ không thể
mang thai nữa hay sao? Vừa hay, ta chơi đùa cô cũng không cần phải lo lắng là
cô sẽ có mang đứa con của ta, không cần phải lo sẽ bị ràng buộc gì với cô
nữa!" Lam Tranh biết những lời nói này chắc chắn sẽ làm nàng tổn thương,
nhưng hắn lại đánh giá thấp mức độ thương tổn của nó. Vừa nói xong, Vũ Lâu liền
khóc òa lên.
"Chuyện ngu xuẩn nhất mà
ta đã làm, chính là vì để lộ chính mình, không muốn để bọn người Thái tử bắt
nạt ngươi, kết quả là kết oán với Thái tử, nên hắn mới nghĩ ra cách độc ác như
vậy để hại ta…… Ta chưa từng hy vọng ngươi sẽ bảo vệ ta, ta chỉ cầu mong ngươi
không làm tổn thương đến ta là tốt rồi. Sau khi ta hủy dung mạo, ngươi nói ta
khó coi, ta không thể có thai được, ngươi vẫn độc mồm nói những câu làm ta đau
lòng, ngoài việc xát muối vào vết thương của ta, ngươi còn làm được gì
nữa?!"