Lam Tranh giơ ngang tay ra che
trước mặt Vũ Lâu, ngăn cách giữa nàng và Vân Triệt: "Không cho cô nhìn
hắn!"
Vũ Lâu chán ghét lườm hắn:
"Vì sao?" Lam Tranh nói: "Hắn là Hàn Vương thế tử, cô có thân
phận gì, không được nhìn thẳng hắn."
Hắn nói rất đúng, nàng nhìn đối
phương như vậy đúng là không hợp với cấp bậc lễ nghĩa, nàng không có cách nào
khác, đành phải cúi đầu. Lam Tranh thấy nàng chịu thua, vội vàng lệnh cho thị
vệ: "Mau đưa thế tử về đi."
Vân Triệt nghe thấy thế, thở
nhẹ ra một hơi như trút được gánh nặng: "Ở đây chẳng thú vị chút nào cả,
về sau, nói thế nào đệ cũng không đến đây nữa." Nói xong, hắn xoay người
đi xuống lầu.
Đột nhiên Vũ Lâu đưa tay ra,
túm lấy ống tay áo hắn, nhưng cũng không nói gì, đôi mắt sáng chỉ chăm chăm
nhìn thẳng vào hắn. Lam Tranh tức đầy bụng mà không biết trút vào đâu, hành
động vừa rồi của nàng, đã khiến hắn tức giận đến đỉnh điểm. Lam Tranh túm lấy
tay Vũ Lâu, giật ra khỏi người Vân Triệt: "Sao thế, muốn nam nhân à?"
Vân Triệt cười với Vũ Lâu nói:
"Ta thật sự không thích buổi tối ở đây, ngày mai, ban ngày ta sẽ đến thăm
tỷ tỷ nhé."
Vũ Lâu nói liên mồm:
"Được, một lời đã định." Nàng căn bản không thèm để ý đến Lam Tranh.
Lam Tranh trừng mắt với Vân
Triệt: "Chừng nào đệ mới quay về Vân Nam?"
Vân Triệt nghĩ nghĩ: "Chờ
đến sau lễ cúng tế Hạ chí, đệ sẽ du ngoạn vài ngày rồi về. Ở kinh thành thú vị
hơn chỗ đệ nhiều, đông người này, nhà cửa cũng đẹp đẽ, cao sang."
Lam Tranh nhẩm tính, từ giờ đến
sau lễ cúng tế Hạ chí còn hơn mười ngày: "Ngày mai ta sẽ cho người đưa đệ
ra ngoài chơi, không được đến đây nữa." Giọng điệu của hắn cực kỳ thiếu
thiện chí, nhưng dường như Vân Triệt cũng không hiểu, nói: "Nhưng Vũ Lâu tỷ
tỷ muốn gặp đệ……"
Vũ Lâu tỷ tỷ! Tên tiểu tử nhà
ngươi nhớ tên nàng nhanh thật đấy nhỉ! Lam Tranh biết ở đây không thể nói dông
dài được, nhanh chóng sai thị vệ đưa thế tử đi. Vân Triệt vừa xuống lầu vừa nói
với Vũ Lâu: "Tỷ để ý chăm sóc vết thương đi, ta sẽ quay lại thăm tỷ."
Vũ Lâu gật đầu liên tục:
"Được, được, ta chờ đệ……"
Lam Tranh kéo vai nàng, túm lấy
người Vũ Lâu, bắt nàng phải nhìn hắn mà không phải cứ nhìn mãi theo Vân Triệt
đang đi xa dần kia: "Cô đúng là rất có năng lực, ai cũng dám chọc vào, Thế
tử chỉ vừa mới từ đất phong về kinh thành, cô đã thông đồng được rồi."
"Là ngươi dẫn hắn tới, sao
lại nói ta thông đồng?"
"Đây là lần đầu tiên cô
gặp hắn ta, đã muốn hắn ta quay lại thăm cô, sao thế, muốn tiếp khách à?"
Nàng hận những lời nói ác độc
của hắn, trong lòng khổ đến muốn khóc, nhưng vẫn cười nói: "Không phải lần
đầu gặp mặt……"
"Nói láo, từ trước đến giờ
hắn chưa từng đến kinh thành, làm sao các người gặp nhau được."
"Gặp từ kiếp trước
đấy!" Nàng dùng sức đẩy hắn ra, kéo váy đi xuống lầu.
Lam Tranh bị nàng đẩy suýt thì
ngã, may mà hộ vệ phía sau kịp đỡ lấy. Đến lúc hắn đứng vững lại thì thấy nàng
đã chạy xa, thấy việc không ổn, hắn vội vàng đuổi theo nàng.
Kỹ nữ của giáo phường tư không
được phép tới gần cửa lớn, nhưng lúc này, Vũ Lâu đã tránh được mấy gã thủ vệ
canh cửa, bước vài bước ra tới cửa lớn, hét to với Vân Triệt đang đứng chờ xe:
"Thế tử, xin dừng bước. Xin hỏi, ngài có biết Tô Tiêu không?"
Vân Triệt nhìn thấy Vũ Lâu,
nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời nàng: "Không biết." Tiện đà hỏi luôn
người đằng sau nàng: "Thập ca, huynh cũng định về à?"
Vũ Lâu quay đầu, nhìn thấy Lam
Tranh đang hùng hổ lao đến.
"Tô Tiêu lại con mẹ nó là
ai nữa?" Hắn không nhịn được mà nói bậy.
"Có nói ngươi cũng không
biết."
Lam Tranh nhướng mày, trừng mắt:
"Ta sẽ biết." Hắn quát tên đánh xe: "Còn không đi đi, thất thần
ra đó làm gì." Mang cái tên Vân Triệt dám tranh giành sự chú ý của Vũ Lâu
với hắn đi mau đi.
Gã đánh xe bị dọa sợ run người,
lập tức giương roi đánh xe đi.
Chờ đến lúc xe Vân Triệt đi khuất,
Lam Tranh cũng bình tĩnh lại, có thể toàn tâm toàn ý ứng phó với Vũ Lâu.
"Ta hỏi cô, Tô Tiêu là
ai?"
"Người chết."
Thái độ bất hợp tác của Vũ Lâu
khiến Lam Tranh giận đến nổi gân xanh, không kìm được mà chua ngoa nói:
"Lá gan của cô đúng là không nhỏ, vì gặp nam nhân mà dám bước ra cửa giáo
phường tư! Mị lực của Vân Triệt cũng lớn thật!" Nói xong, hắn cũng cảm
thấy chua đến chết mất thôi.
"Vừa gặp đã yêu đấy, không
được à? Ta gặp ai thì liên quan gì tới ngươi!"
"Liên quan gì tới ta?! Bản
vương đã bỏ bạc ra bao cô rồi! Theo ta về!"
Vũ Lâu hung dữ lườm hắn một
cái: "Ngươi có biết không? Ngươi thế này, ta chỉ càng chán ghét ngươi thêm
thôi!"
"'Càng' là thế nào?"
Lam Tranh căng thẳng.
"Nói thế tức là, trước kia
ta cũng chán ghét ngươi!" Dứt lời, Vũ Lâu xoay người quay về, để lại Lam
Tranh sững sờ đứng đó.
Hắn ngẩn ngơ một lúc rồi phân
phó hạ nhân: "Quay về Vương phủ!"
Đi vài bước không thấy Lam
Tranh đuổi theo, nàng quay lại phòng mình, đóng chặt cửa rồi ngồi vào bàn trang
điểm, nhìn vết thương trên trán mình. Thấy không chảy máu nữa nên nàng cũng
không để tâm, chỉ đến ngày hôm sau, khi ngủ dậy mới phát hiện xung quanh vết
thương sưng đỏ lên. Thấy không ổn, nàng vội báo cho Lý công công. Lý công công
cúi người híp mắt nhìn chằm chằm vết thương của nàng nói: "Sao giờ cô mới
nói hả?" rồi vội vàng gọi đại phu đến băng bó cho nàng.
Vân Triệt không đến gặp nàng
theo lời hẹn, thật ra, nhìn thái độ Lam Tranh hôm qua, nàng cũng biết hắn tuyệt
đối sẽ không để cho Vân Triệt gặp nàng nữa. Chờ đến khi vết thương được xử lý
xong, nàng quay về phòng, mệt mỏi ngã xuống giường, đang lúc nửa tỉnh nửa mê,
nàng như nhìn thấy thiếu niên tuấn tú quen thuộc đứng dưới tàng cây loang lổ
bóng nắng, mỉm cười với nàng.
"Đều là tại ta….. Thật sự
xin lỗi……"
Nàng cảm thấy mình chảy nước
mắt, vội đưa tay áo lên lau. Đúng lúc này, Vũ Lâu nghe thấy phía cuối giường có
một giọng lạnh nhạt nói: "Ồ, Vân Triệt không đến, nên đau lòng phát khóc
à?"
Vũ Lâu vội vàng ngồi bật dậy,
tránh rất xa khỏi hắn: "Ngươi vào đây bằng cách nào?"
Lam Tranh thả lỏng hai tay:
"Kinh thành này, có chỗ nào ta không đi được, hơn nữa, cô đang ở nơi buôn
da bán thịt, đương nhiên là phải đón khách rồi."
Nàng nói: "Vì sao ngươi
không thể buông tha cho ta?! Nếu ngươi hận ta làm mất mặt ngươi, thì ngươi đánh
ta đi, sau đó chúng ta không còn dây dưa gì nữa!"
Lam Tranh cười: "Đánh cô,
cũng chỉ là thương tổn bên ngoài, vài tháng là khỏi. Làm sao giải được nỗi hận
trong lòng. Nhìn cô ở đây thú vị hơn nhiều. Muốn làm nhục cô thì ta tới. Ta
chơi chán sẽ ném cô đi, lại không cần phải lo lắng đến chuyện giải quyết hậu
quả gì cả!"
Nàng hùa theo lời của hắn:
"Cũng đúng, có rất nhiều người chờ được ngủ với Vương phi bị vứt bỏ mà. Ta
sẽ rộng cửa đón khách, không khéo lại được lưu danh trong sách tạp lục ấy
chứ." (Sách ghi chép
những chuyện vặt vãnh)
Đã nói rồi, Lam Tranh có thể
nói được, chứ nàng nói ra những câu như thế, không khác gì chạm vào cái vảy
ngược của hắn. Nàng vừa dứt lời, đã bị Lam Tranh kéo cổ áo: "Khả năng đấu
võ mồm của cô cũng khá thật, coi chừng mất mạng!"
Nàng nhìn hắn, khóe mắt cay
cay, cười nói: "Mất mạng cũng là một cách giải thoát. Ít nhất cũng không
liên quan gì tới ngươi nữa. Thật ra ta đã chán ghét từ lâu, chẳng qua là bướng
bỉnh không chịu thua thôi, thấy ngươi ngốc nghếch, ta muốn giúp ngươi khôi
phục, thấy ngươi bị người ta bắt nạt, ta không nhịn được nên muốn giúp ngươi……
Từng chuyện từng chuyện lại càng thấy phiền lòng…… giờ thì ta đã quá mệt mỏi,
chẳng còn sức mà đối phó nữa rồi…… Từ khi biết ngươi, ta chưa từng có một ngày
vui vẻ, nếu có thể chết, rời khỏi ngươi, ta cũng không hối hận."
Lam Tranh nghe xong, cảm giác
như gân cốt bị rút hết, hắn thả lỏng tay ra. Vũ Lâu sụt sịt mũi nói: "Ta
đã không thể mang thai nữa, ngươi còn dây dưa với ta làm gì……"