Lam Tranh như bị sét đánh ngang
tai, trong lòng bị thương tổn nặng nề: "Các người…… các người như thế là
thế nào?"
"Lúc đó, hình như hắn vừa
từ Liêu Đông quay về, sau đó lẻn vào khuê phòng của ta để nhìn ta. Bị ta bắt
được, đánh nhau một trận, ta không cẩn thận nên đã ngã lên người hắn."
"Hắn không làm gì nàng
chứ?" Lam Tranh lầm bầm làu bàu: "Chắc là không rồi, lúc nàng cùng
ta, vẫn là xử nữ mà."
"Ngươi lúc nào cũng nghi
ngờ trinh tiết của ta, lúc nào cũng tra khảo ta có phải bất trung với ngươi hay
không mà không biết mệt mỏi, ngươi bất an đến thế cơ à?"
Lam Tranh không hề do dự, thừa
nhận ngay: "Đúng, ta bất an, ta chỉ lo ngày nào đó nàng sẽ rời khỏi
ta."
"Thế nên là, ta với ngươi
ở cùng nhau, cảm giác rất khó thở, giống như trong quan tài ấy, áp lực chết đi
được."
Lam Tranh áy náy nhỏ giọng nói:
"Thật vậy sao? Ở cùng với ta, nàng thống khổ như vậy à?"
"Ừ. Không thể chịu nổi
từng thời từng khắc ngươi bám dính lấy ta, chẳng có đến một khắc tự do."
Vũ Lâu lấy tay chỉ chỉ vào trán hắn, giáo huấn: "Ta hỏi ngươi, Độc Cô Lam
Tranh, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Là đứa trẻ con ba tuổi hay sao? Còn ta
là ai? Ta là vú em của ngươi à? Ngươi rời khỏi ta thì không sống được à?"
Lam Tranh trố mắt, ôm ngay lấy
mặt nàng cọ cọ: "Đúng thế đấy, ta rời khỏi nàng, ta sẽ không sống
được." Hắn cúi xuống gặm gặm cắn cắn môi Vũ Lâu.
Vũ Lâu tránh đầu ra:
"Miệng ngươi vẫn còn máu kìa, tanh chết đi được."
Vũ Lâu đổ máu vào bong bóng cá
rồi ngậm trong miệng, lúc Lam Tranh đi ra bên ngoài điện, hôn nàng, nàng đẩy
bong bóng cá sang cho hắn. Hắn ngậm giữ trong mồm rồi quay về đại điện, cắn vỡ
để diễn màn nôn ra máu vừa rồi.
Lam Tranh bất chấp: "Tanh
cũng hôn nàng."
"A!" Vũ Lâu giãy dụa
muốn trốn, nhưng trốn đâu cũng bị Lam Tranh kéo lại. Hắn đè nàng xuống, gợi mở
hàm răng, hôn đến hai gò má nàng đỏ hồng lên.
Lúc trước, Vũ Lâu dùng dược để
làm suy yếu mạch tượng của Lam Tranh, ra vẻ như cơ thể hắn cực kỳ yếu ớt. Sau
đó, ở giữa yến tiệc Trung thu lại làm hắn ho ra máu, mục đích chính là để Hoàng
thượng truyền ngự y tới bắt mạch cho hắn, biết được cơ thể hắn suy yếu, không
còn sống được bao lâu, Hoàng thượng chắc chắn sẽ lơ là cảnh giác với Lam Tranh.
***
Ngày hôm sau, khi Hoàng hậu
tỉnh lại, việc đầu tiên bà làm là cho truyền Vũ Dương hầu Vương Lân vào. Vương
Lân là con trai trưởng của trưởng tử Vương thị, trên vai mang nặng trọng trách
giữ gìn lợi ích của gia tộc. Hắn đi theo Huệ vương, đầu tiên là gặp chuyện
không may trở nên ngốc nghếch, vốn là cực kỳ bất hạnh, sau đó, Huệ vương lại
hồi phục, hắn còn chưa vui mừng được bao lâu, thì chớp mắt một cái, cơ thể Huệ
vương lại có vấn đề, khiến đầu hắn như muốn hỏng luôn.
Lúc Vương Lân gặp Hoàng hậu, cả
hai cô cháu đều vô cùng tiều tụy.
Hoàng hậu dựa người trên tháp
quý phi, trán vẫn còn chườm khăn, yếu ớt nói: "Hôm nay cháu đã tới Cung
Sùng Lan thăm Huệ vương chưa?"
"Dạ rồi, cháu nghe bọn
thái giám nói, sáng nay Huệ vương đã ra khỏi cung, quay về phủ."
Hoàng hậu ngồi bật dậy:
"Sao nó lại đi ngay như vậy? Còn không thèm đến báo cho bản cung một
tiếng!"
"Cháu nghĩ, chắc là điện
hạ không muốn để người khác biết rõ bệnh tình của ngài." Vương Lân nói:
"Cô, thật ra mấy hôm trước, cháu đã biết cơ thể Huệ vương không được khỏe,
nhưng ngài lại không cho cháu nói với cô!"
Hoàng hậu vừa nghe xong, túm
chiếc khăn đang đắp trên trán ném về phía Vương Lân: "Ngươi đúng là ngu
xuẩn đến cùng cực, thân thể Huệ vương có bệnh, chuyện lớn như vậy mà ngươi
không nói với bản cung, ngươi ngươi ------ ôi…… chóng mặt quá‼!"
"Cô, người phải bảo trọng
thân thể." Vương Lân thở dài: "Dường như cơ thể điện hạ thật sự có
vấn đề, Phương Bàng nói rất đúng, có lẽ tai nạn năm năm trước đã để lại di
chứng, trong đầu điện hạ có thể có máu bầm. Hôm đó, khi cháu gặp điện hạ trò
chuyện, không hiểu sao, tự dưng điện hạ lại bị chảy máu mũi……"
Hoàng hậu vừa nghe, không kìm
được mà khóc nức nở: "Sao số mạng của bản cung lại khổ thế này, đầu tiên
là Tĩnh Thần, giờ Lam Tranh chỉ vừa khôi phục không bao lâu, sắp có thể ngồi
lên ngôi Thái tử đến nơi rồi, lại gặp phải chuyện thế này." Bà kéo tay áo
lên lau nước mắt, cố gắng duy trì dáng vẻ của mình: "Không thể làm cho ta
bớt lo được sao? Hôm qua cháu cũng thấy rồi đấy, Hoàng thượng coi trọng Tấn
vương như thế, giờ Huệ vương không khỏe thế này, chắc chắn Tấn vương sẽ mừng
thầm. Thật không ngờ, kết quả là vẫn không đấu được lại Thanh nhi, vẫn là con
trai của nàng ta kế thừa ngôi vị hoàng đế."
Thanh nhi là cách Hoàng hậu gọi
muội muội Vương Hiền phi của mình.
Vương Lân không hiểu ân oán của
đời trước, chỉ đứng trầm mặc.
"Lân Nhi, dù thế nào, ngôi
vị hoàng đế này chúng ta cũng phải giành bằng được. Chỉ cần Lam Tranh còn trên
đời này một ngày, thì chúng ta cũng phải phụ giúp nó lên ngôi." Nghĩ đến
đây, Hoàng hậu lại không kìm được mà băn khoăn một chuyện lớn khác: "Tĩnh
Thần cũng không có con nối dõi, Lam Tranh nhất định phải có. Cho dù hắn có qua
đời, thì có đứa nhỏ cũng coi như là kỷ niệm."
Tuy Lam Tranh không phải do bà
đích thân sinh ra, nhưng tình cảm mẫu tử cũng không hề ít hơn so với Tĩnh Thần.
Bà không hề biết, đó cũng là
một trong những nguyên nhân khiến Tĩnh Thần quyết dồn Lam Tranh vào chỗ chết.
Vừa rồi Vương Lân bị Hoàng hậu
trách cứ vì chậm không thông báo tình hình sức khỏe Huệ vương cho bà, nên không
dám giấu diếm nữa, hắn cứ do dự không biết có nên nói ra chuyện hắn nhìn thấy
đêm qua không.
Hoàng hậu nói: "Hai trắc
phi vẫn ít quá, không, cái này cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, nó
không thể ngày nào cũng ở bên cạnh Tần Vũ Lâu kia như thế được…… Phải tìm cách
để nàng ta rời khỏi nó……"
"Cô……" Vương Lân nói
quanh co: "Có thể cũng không hẳn là…… do Tần Vũ Lâu đâu…… Có lẽ nguyên
nhân là từ phía Huệ vương……"
"Nguyên nhân từ phía Huệ
vương?"
"Chà…… Tối hôm qua, lúc
cháu ra ngoài tìm, vô tình thấy Huệ vương thân thiết với một gã thị vệ."
Vương Lân vừa nhớ lại, vẻ mặt đã vô cùng thống khổ: "Là một gã thị vệ râu
dài. Cháu thề, cháu tuyệt đối không bị hoa mắt."
Chỉ trong vài canh giờ ngắn
ngủi, mà Hoàng hậu liên tục bị hai lần đả kích nặng nề, có chút không chịu nổi:
"Cái gì?! Lam Tranh thân thiết với một nam nhân?! Chuyện này…… chuyện
này……‼"
Vương Lân dốc sức phát huy đầu
óc tưởng tượng đen tối của mình, nói tiếp: "Thật ra, cô à, cô không biết
là Tần Vũ Lâu cũng hơi kỳ quái sao? Nghe nói lúc Vũ Lâu giả trai nhìn rất đẹp,
đã từng làm điên đảo thần trí của Phương gia nhị công tử. Hơn nữa, tính cách
của nàng ta cũng chẳng giống nữ nhân, nếu nói là Huệ vương thích Tần Vũ Lâu,
không bằng nên nói Huệ vương không hề thích nữ nhân, chẳng qua ngài chỉ thích
vẻ ngoài của Tần Vũ Lâu mà thôi."
"Cháu nói là Huệ vương
đoạn tụ? Không đâu, không phải đâu." Làm mẫu thân, thật khó cho bà khi
phải thừa nhận con trai mình thật sự bị đoạn tụ.
Vương Lân nghiêm túc gật đầu:
"Nhưng chuyện đêm qua, đúng là cháu nhìn thấy tận mắt."
"Chuyện này…… chuyện này……"
Hoàng hậu ôm trán, suy sụp nói: "Cháu lui xuống trước đi…… Chuyện này để
nói sau, bản cung mệt mỏi quá……"
"Vâng, tiểu chất cáo lui,
cô cô, người nhớ bảo trọng thân thể."
***
Cảm giác đau khổ ngắn ngủi qua
đi, Hoàng đế lại không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thân thể Huệ
vương có bệnh, sẽ không sống được bao lâu nữa.
Ông thật sự không thích đứa con
trai này, nếu nói là con ông, chi bằng nên nói, chỉ là một đứa con trai của
Hoàng hậu thì hơn.
Ông dựa vào thế lực bên nhà
ngoại của Hoàng hậu, mới ngồi lên được ngôi vị Hoàng đế, nên ông luôn lo lắng
Hoàng hậu sẽ bồi dưỡng con mình, đến cướp ngôi của ông.
Ban đầu, người đó là Tĩnh Thần,
giờ là Lam Tranh.
Thật may, vì thân thể của Lam
Tranh lại yếu ớt giống ca ca hắn.
Nhưng các đảng phái triều thần
dường như cũng không quan tâm đến chuyện này, không ngừng dâng sớ đề nghị ông
sớm lập Thái tử, ổn định Đông cung.
Ngày nào Hoàng thượng cũng bị
một lượng lớn tấu sớ vùi lấp, tình thế cấp bách khiến ông buộc phải tìm Tấn
vương đến bàn bạc: "Có lẽ tạm thời phải lập Lam Tranh làm Thái tử."
Những lời này, trọng điểm nằm ở
chữ 'tạm'.
Tấn vương đương nhiên là hiểu ý
ông, trả lời: "Nhi thần nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng."
Vì thế, ba ngày sau, Hoàng đế
chiêu cáo thiên hạ, sắc lập Thập hoàng tử Huệ vương Lam Tranh làm Thái tử.