Tấn vương nhìn tên thị vệ vừa
đi tới, thấy hắn kéo ria mép, tháo mũ xuống, hóa ra lại là Tần Vũ Lâu mà hắn
ngày nhớ đêm mong.
"Vũ Lâu" Tấn vương
mừng rỡ: "Thì ra nàng luôn ở trong cung mà ta không biết."
Vũ Lâu buồn bã bĩu môi nhìn về
phía Lam Tranh: "Hắn ngất thật à?"
Tấn vương nhíu mày nhìn chằm
chằm Lam Tranh, nói: "Thân thể hắn vẫn luôn rất khỏe, sao đang yên đang
lành lại ho ra máu, suy yếu đến cùng cực thế này?"
Vũ Lâu cười lạnh, trong ánh
trăng bàng bạc, nụ cười của nàng càng thêm vẻ âm trầm khiến người ta sợ hãi.
Tấn vương như hiểu ra gì đó:
"Là nàng làm sao?"
Vũ Lâu đi đến trước giường Lam
Tranh, ngồi xuống, vuốt ve mặt hắn, lạnh lùng nói: "Báo ứng, ai bảo hắn
tước đi tự do của ta. Không phải hắn đã từng nói, chỉ khi nào hắn chết đi, ta
mới có thể chạy thoát hay sao. Ha ha, vậy thì cứ theo ý nguyện của hắn mà làm
thôi."
Nàng cầm tay Lam Tranh, nói
tiếp: "Độc Cô Lam Tranh, ngươi sai ở chỗ quá ích kỷ. Ngươi có biết những
người khác cũng có tình cảm, tâm sự, cũng có vui buồn giận dữ hay không? Không
phải ai cũng cam tâm tình nguyện bị ngươi nắm trong lòng bàn tay."
Nàng cảm giác rất rõ bàn tay
Lam Tranh dùng sức nắm lấy tay nàng, vì thế nàng âm thầm nhéo mạnh hắn một cái.
Hừ, đau chết ngươi đi, xem
ngươi có dám kêu không‼!
"Vũ Lâu, nàng hạ dược hắn
sao?!"
"Ừm." Mặt Vũ Lâu bình
thản không đổi sắc nói: "Khi còn ở nhờ tại y quán của Phương Lâm, ta cũng
vô tình biết được một số phương thuốc. Ta vốn cũng không tính toán gì, chỉ tại
hắn bức ta‼!"
Tấn vương thấy Vũ Lâu hoàn toàn
không giống vẻ đoan trang thường ngày, ngược lại, lại giống một phụ nhân độc ác
tràn ngập oán hận hơn: "Nhưng mà, nàng làm thế, cũng quá mạo hiểm……"
"Dù có thế nào thì cũng
đáng giá." Vũ Lâu nói: "Có điều, hôm nay hắn bị ngất, có lẽ cũng đã
nhận thấy có người hại hắn, hắn nhất định sẽ nghi ngờ, chỉ sợ là ta không thể
dùng độc với hắn tiếp nữa. Nhưng mà…ha ha, với liều thuốc trước đây, thì hắn
cũng chẳng còn sống được bao lâu."
Thắng lợi tới bất ngờ khiến Độc
Cô Diệp Thành không thể tin được, chẳng lẽ Huệ vương mà hắn vô cùng oán hận,
chán ghét, cuối cùng lại bại trận trên tay nữ nhân hắn ta yêu thương nhất hay
sao?
"Chẳng lẽ…hắn thật sự
không thể sống được bao lâu nữa sao?"
"Điện hạ, ngài cũng nhìn
thấy bộ dạng của hắn rồi mà." Vũ Lâu lau vết máu dính trên khóe miệng Lam
Tranh: "Ta tin là ngự y cũng đã nói ra bệnh tình của hắn rồi. Ha ha…không
ngờ hắn và Thái tử đều là hai tên quỷ đoản mệnh."
Lúc này Tấn vương mới dám đón
nhận chiến thắng, nói với Vũ Lâu: "Không ngờ nàng lại quyết đoán như
vậy."
Vũ Lâu đưa tay lau nước mắt:
"Ta vốn không tính làm thế…"
"Vũ Lâu, nàng đừng tự
trách mình, là do hắn không tốt, luôn làm tổn thương nàng, nàng không cần phải
cảm thấy áy náy với hắn!"
Vũ Lâu ừ một tiếng: "Điện
hạ, xin hãy để ta ngồi riêng với hắn một lúc, hắn đưa ta vào cung là vì không
muốn rời ta một khắc nào, nếu mai hắn tỉnh lại mà không thấy ta, nhất định sẽ
gây phiền phức cho ta."
Tấn vương nghĩ một chút rồi
nói: "Cũng được, vậy ta cáo từ!"
Tuy Huệ vương đáng giận, Tần Vũ
Lâu hạ sát chiêu với hắn, nhưng rõ ràng nàng vẫn có cảm tình với hắn, giờ thực
sự không thích hợp để biểu lộ tình cảm của mình, cứ để nàng bình tĩnh một chút
là hơn. Tấn vương nhìn Tần Vũ Lâu, chỉ thấy vẻ mặt nàng rất bi thương, khiến
hắn ta cũng buồn bã, hít một hơi rồi rời đi.
Dù sao, không bao lâu nữa, cả
ngôi vị Thái tử và Tần Vũ Lâu đều thuộc về hắn ta.
Xác định chắc chắn Tấn vương đã
đi rồi, Vũ Lâu mới đẩy Lam Tranh: "Này, tỉnh dậy đi."
Lam Tranh không động đậy.
"Này, đừng có giả vờ, còn
giả vờ nữa, ta sẽ điểm huyệt ngươi, cho ngươi nằm cả đêm đấy."
Lam Tranh đột nhiên mở to mắt,
ôm cổ Vũ Lâu, kéo vào lòng mình, cười nói: "Tần Vũ Lâu, cô nàng bịp bợm
này, dám lừa Tấn vương xoay vòng vòng như vậy."
Nàng dựa vào ngực hắn nói:
"Ta đâu có lừa hắn, đúng là ta hạ dược ngươi còn gì."
"Nhưng mà, loại dược thực
sự mà nàng hạ ta, lại là dược làm suy yếu mạch đập. Ha ha… cả Phương Bàng mà
cũng bị nàng lừa."
"Lần trước khi ta mang
thai, chẩn sai ngày tháng, tất cả là do người hạ dược đã bày mưu tính kế. Ta
chỉ điều chỉnh một chút, để cho thuốc này không chỉ có tác dụng làm sai lệch
thời gian mang thai của nữ nhân mà còn có thể có tác dụng trên người bình
thường, dù sao tác dụng cũng gần giống nhau nên cũng không khó khăn gì."
"Ha ha." Lam Tranh
kéo nàng lên giường, nằm cạnh mình: "Giờ mọi người đều nghĩ ta sẽ giống
như Thái tử, bệnh tật không sống được vài năm nữa. Diệp Thành vốn cũng có nghi
ngờ, nhưng vừa rồi bị nàng lừa như vậy, chắc chắn lòng hắn bây giờ đang vui như
nở hoa cho mà xem!"
"Hừ!" Vũ Lâu cũng
không muốn làm người xấu, đã lừa người ta còn cười nhạo sau lưng: "Tấn
vương đối xử với ta không tệ, ta lừa hắn thế này, trong lòng cũng rất khó
chịu!"
Lam Tranh vừa nghe nàng nói câu
này, liền cười khinh miệt: "Này, nàng nghĩ Diệp Thành là người tốt thật
hả? Ta còn chưa nói cho nàng biết đấy thôi. Lần trước, người đứng sau vụ hãm
hại, vu oan cho nàng đổi dược ở y quán của Phương Lâm, khiến nàng bị giam vào
ngục, chính là hắn!"
Vũ Lâu nói: "Ai làm, thì
trong lòng tự hiểu lấy, đừng đẩy sang người khác."
Lam Tranh tức tối ngồi bật dậy,
vỗ ngực nói: "Nàng thật không hiểu ta sao? Những chuyện ta đã làm với
nàng, bất kể là tốt hay xấu ta cũng đều thừa nhận hết. Ngay cả muốn giết cha
nàng, ta cũng đường đường chính chính nói cho nàng nghe. Nàng nghĩ lại xem có
đúng không?"
Những câu hắn nói đều là sự
thật, Độc Cô Lam Tranh hắn thật sự không sợ làm người xấu.
Có thể cũng chính vì nguyên
nhân đó, không cố gắng tô son trát phấn cho mình, nên mới để lại cho nàng ấn
tượng cực kém như vậy.
Vũ Lâu không nói gì. Lam Tranh
nâng mặt nàng lên: "Này, nàng nói xem nào, có phải đúng như thế
không?"
"Đúng là tên ma quỷ. Cho
dù không phải là ngươi làm, thì ngươi cũng không thể nói là Tấn vương làm
được."
"Nếu ta nói hắn làm, tức
là ta đã chắc chắn đến mười phần rồi. Khi đón nàng ra khỏi ngục, ta đã sai
Vương Lân đi thăm dò, tiểu nhị kia đúng là bị hắn sai khiến, tuy không phải hắn
trực tiếp hạ lệnh."
Trong lòng Vũ Lâu thoáng trầm
xuống, thở dài, sao cuộc đời nàng lại đáng chán thế này không biết, gặp ai cũng
đều không phải người lương thiện.
"Là hắn thì là hắn, ta
cũng đâu có ý định gì với hắn đâu."
Lam Tranh bĩu môi: "Nhưng
mà Tấn vương người ta chỉ mong ta chết đi, để cưới nàng đấy thôi. Thật không
thể chịu nổi, đường đường là một đại nam nhân mà suốt ngày tơ tưởng đến nữ nhân
của người khác."
"Sao ngươi nói khó nghe
thế."
"Đúng thế mà." Lam
Tranh hôn nàng một cái: "Nàng vốn được định là Vương phi của hắn, sau đó
lại để ta tranh được. Chắc chắn là hắn muốn cướp nàng về. Ban đầu hắn còn vờ
như không có gì. Nhưng thấy ta cưới nàng, rồi chiếm được cả cơ thể nàng, chắc
chắn là hắn tức phát điên lên rồi!"
"Ngươi cũng quản nhiều
thật đấy, người ta tức giận trong lòng mà ngươi cũng để ý nữa à."
"……" Lam Tranh khẽ
cắn môi nàng, than thở: "Nàng quản mới nhiều ấy. Ta chỉ oán giận một hai
câu cũng không được. Nàng cũng biết hắn thế nào, còn cứ suốt ngày bênh
hắn."
Vũ Lâu đẩy hắn ra, dịu dàng
nói: "Từ nhỏ ta đã nghĩ là sẽ phải gả cho Tấn vương, nên cũng bất giác bảo
vệ hắn vậy thôi." Thấy Lam Tranh trừng mắt tức tối, nàng lại cười:
"Ta kể cho ngươi một chuyện này, khi lần đầu tiên ta bị ngươi chọc tức, bỏ
về nhà mẹ đẻ ấy, Tấn vương đã từng xông vào khuê phòng của ta, ta còn nằm úp
sấp trên người hắn nữa."