Độc Cô Lam Tranh giống như vừa
trải qua một giấc mộng kinh hoàng, tuy đã tỉnh, nhưng những gì xảy ra trong
mộng hắn vẫn nhớ rõ. Hắn ngớ ngẩn giả điên giả khùng bám lấy Vũ Lâu thế nào,
hắn yếu đuối bị huynh đệ đùa cợt ra sao, hắn ngây thơ ngây thơ thích chơi với
con khỉ con, vui đùa với những động vật nhỏ như thế nào. Từng chút từng chút
nhớ lại, càng khiến hắn thấy xấu hổ.
Thời điểm hắn bắt đầu chìm trong
giấc mộng đó, hắn vẫn còn là một thiếu niên còn chưa búi tóc, vậy mà đến khi
thức tỉnh, hắn đã trở thành một nam nhân trưởng thành.
Tỉnh mộng, đã qua năm năm. (Thế tức là giờ bạn Tranh mới 18 thôi
cả nhà ợ) Hắn cố gắng nhớ lại nguyên
nhân đã khiến mình biến thành như vậy, nhưng đầu đau không thể nhớ nổi. Dù sao
hắn cũng không vội, hắn tin tưởng, có một ngày, trí nhớ bị giấu kín kia chắc
chắn sẽ quay lại với hắn.
Cho nên, thời gian này, hắn cần
nghỉ ngơi, cần tĩnh dưỡng, hắn đã phát hiện ra đối tượng đùa giỡn mới - Vương
phi của hắn.
Một mỹ nhân nóng tính, chỉ vừa
giỡn một chút là đỏ mặt.
Nhưng đêm nguyên tiêu hôm nay,
khi hắn đang đứng hồi tưởng lại những chuyện xảy ra, thì lại gặp rắc rối.
Hắn bị một tên nam nhân dùng
đao kề cổ đưa ra tiền đường, cổ đã bị lưỡi đao cứa vào, một vệt máu rơi xuống
trung y trắng của hắn. Vũ Lâu vừa nhìn thấy, hít một hơi lạnh, biết Vương Đàn
dám động tay thật, vội khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì từ từ nói, Huệ vương
mà bị thương, không ai sống được đâu."
Vương Đàn cười khẩy: "Tiểu
nhân vốn cũng không tính đến chuyện giữ mạng sống nữa, có thể giết chết được
Vương gia, xuống gặp Diêm La cũng không hối tiếc."
"Đừng quá xúc động!"
Vũ Lâu nói với hai tên nam nhân kèm hai bên Lam Tranh nói: "Chẳng lẽ các
ngươi không sợ chết sao?"
Vương Đàn cười lớn, đều là
những tên tử tù, vốn là người chết rồi, thì sợ gì cái chết nữa.
Vũ Lâu khó hiểu nhìn hắn:
"Có gì buồn cười chứ."
Vương Đàn nói: "Ta cười
ngươi tự cho mình là tài giỏi, thế mà giờ lại bị ta khống chế. Có oan báo oan,
có thù báo thù. Đêm nay, nương nương đừng nghĩ đến chuyện có thể thoát khỏi
đây. Tuy ta bị ngươi đánh đến tổn thương gân cốt, nhưng ta tin cũng có thể làm
khó dễ ngươi. Ta sẽ lấy tính mạng của Huệ vương điện hạ trước."
"Không phải ngươi hận ta
đánh ngươi, đuổi thúc cháu các ngươi ra khỏi phủ sao, nếu muốn báo thù thì cứ
báo lên người ta, thả hắn ra." Nếu hôm nay nàng chết ở đây, ít nhất còn có
thể được cái danh là xả thân cứu chồng, Hoàng thượng cũng sẽ niệm tình nàng đã
hy sinh cứu người nhà Độc Cô, mà hậu đãi người nhà nàng.
"Ha ha, nương nương à, nếu
ta thả Huệ vương, ngài còn có thể ngoan ngoan nghe lời ta sao?"
"Vậy phải làm thế nào
ngươi mới đồng ý thả hắn ra?!" Trong lòng Vũ Lâu cực kỳ hoảng sợ, nhưng
ngoài mặt thì vẫn ra vẻ cứng rắn.
Vương Đàn nghiêng đầu, gật đầu
suy nghĩ: "Để ta nghĩ kỹ xem, làm thế nào để nương nương phải khổ sở cả
đời? Nghe nói ngài và Huệ vương vẫn chưa có quan hệ vợ chồng thật sự, như thế,
ngài chắc hẳn vẫn là xử nữ nhỉ!"
"Sao ngươi biết!"
Nàng giận dữ hỏi, nói xong cũng thấy hối hận, còn phải hỏi nữa sao, chắc chắn
là Lam Tranh nói cho ả Băng Sơ kia, ả ta lại nói lại với hắn.
"Ha ha, ngài quan tâm làm
gì." Vương Đàn híp mắt vỗ vỗ mặt Lam Tranh: "Ôi ôi, Vương gia tốt của
ta, mặt tuấn tú như vậy mà nương tử ngài lại không cần, đầu ngài không tốt,
phía dưới cũng không tốt sao? Không bằng, để tiểu nhân vì ngài mà cống hiến sức
lực nhé?"
Lam Tranh nhếch miệng cười, há
mồm cắn tay Vương Đàn.