Vũ Lâu tưởng đây là trò đùa dai
của Lam Tranh, nên sai thị vệ đi tìm, nhưng tìm một vòng cũng không thấy đâu.
Lúc này Vũ Lâu mới ý thức được sự việc đã trở nên nghiêm trọng rồi. Dù sao, với
thị lực kém như hắn, cũng không thể tự mình chạy xa được. Vũ Lâu phái Lưu Hi về
phủ, đưa thêm người đến tìm kiếm, còn mình cũng lần vào trong đám đông, tìm Lam
Tranh.
Chen chúc trong đám người, nàng
tìm đến choáng váng đầu óc. Càng lúc nàng càng luống cuống, nếu Lam Tranh có
chuyện gì, nàng nhất định sẽ bị phụ hoàng, mẫu hậu hắn đem đi chôn cùng mất,
không khéo còn mất mạng cả nhà Tần gia. Không biết vì lo lắng, hay vì đi quá
nhanh, mà cả người nàng lại mướt mồ hôi.
Nàng không thể gióng trống khua
chiêng gọi hắn, chỉ có thể dùng mắt tìm kiếm.
Độc Cô Lam Tranh ơi Độc Cô Lam
Tranh, rốt cuộc là ngươi chạy đi đâu rồi. Nếu ngươi mà không xuất hiện, đến khi
ta tìm được ngươi, nhất định sẽ phạt ngươi thật nặng. Tìm thêm nửa canh giờ
nữa, ý định phạt hắn của nàng cũng biến mất, giờ lại thành, Lam Tranh ơi Lam
Tranh, chỉ cần ngươi bình an trở về, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, không coi
thường ngươi nữa, ngươi muốn gì ta cũng chiều theo ý ngươi.
"Lam Tranh…"
Nàng lẩm bẩm gọi tên hắn, nhìn
thấy trước mặt là đám đông, tinh thần cũng suy sụp hẳn.
Đột nhiên, bên hông bị một vật
sắc nhọn kề vào, một âm thanh trầm thấp nói: "Muốn tìm Huệ vương thì ngoan
ngoãn đi theo ta."
Vũ Lâu hơi quay đầu, chủy thủ
trên lưng liền ấn mạnh hơn: "Đừng có giở trò!"
"Làm sao ta tin được là đi
theo ngươi sẽ tìm được Huệ vương."
"Ngươi không tin cũng
được, nhưng hắn gặp nguy hiểm ngươi có gánh vác được không?"
Nàng cười: "Ta đi theo
ngươi là được, cất chủy thủ đi, ở đây đông người, đừng để người ta chú ý."
"Thân thủ của nương nương
rất tốt, tại hạ không dám mạo hiểm." Hắn nói: "Đừng nói những lời vô
nghĩa nữa, theo lời ta nói mà đi." Người nọ nắm lấy cánh tay của nàng, đi
sát người nàng để che giấu chủy thủ đang để ở thắt lưng nàng. Lúc này Vũ Lâu
mới nhìn rõ đối phương là một nam nhân gầy gò để râu cá trê, ánh mắt cực kỳ tối
tăm.
Nàng đi theo hắn vào một khu
nhà bỏ hoang, đẩy nàng vào phòng. Vào đến bên trong, người đó đẩy nàng ra, đứng
sang bên cạnh nói: "Đại ca, người đến rồi."
Người đang quay lưng về phía Vũ
Lâu lúc này mới khẽ động thân mình, cười với nàng: "Nương nương giá lâm,
không tiếp đón từ xa, xin nương nương thứ tội, miễn chết cho nô tài."
"… Vương Đàn?"
"Không ngờ nương nương vẫn
còn nhớ rõ tiểu thân, tiểu nhân đúng là thụ sủng nhược kinh." (Được sủng ái mà lo sợ.)
Vũ Lâu tức giận mắng:
"Ngươi có biết ngươi đang làm gì không, ngươi không muốn sống nữa à!"
"Ngươi đánh ta gần chết,
khi đuổi ta ra khỏi Vương phủ, ta gần như không sống nổi nữa rồi!" Vương
Đàn cười hắc hắc: "Nghĩ đến đại ân đại đức của nương nương, ta phải đặc
biệt báo đáp chứ."
Ba ngày trước, người kia tìm
hắn, cho hắn một ngàn lượng bạc mua mạng của hắn, bảo hắn vào tết nguyên tiêu
phải nhân cơ hội giết chết Huệ vương. Đây là cuộc giao dịch không thể cự tuyệt,
nếu hắn không đồng ý, người kia sẽ giết chú của hắn và Băng Sơ.
Huệ Vương chết rồi, nếu truy ra
đến hắn, cũng sẽ cho rằng vì hắn oán hận Huệ vương, nên giết người để trả thù,
cũng không gây phiền toái cho người kia.
Đã như vậy, hắn cũng muốn lợi
dụng cơ hội này, trả thù luôn người đã đẩy hắn đến đường cùng, Tần Vũ Lâu.
Vũ Lâu cười lạnh, tràn đầy tự
tin, xoa tay nói: "Tới đi, ta cũng đang muốn động chân động tay, giãn gân
cốt."
Vương Đàn nói: "Nương
nương không cần xúc động, đợi tiểu nhân đem người ra rồi chúng ta thương
lượng." Nói xong, vỗ tay một cái: "Đưa Vương gia của chúng ta ra
đi."