Tay của nàng đã bị hắn giữ chặt,
nên hắn không thèm quan tâm, mà vẫn tiếp tục hành động của mình. Nhưng hắn đã
coi thường một chuyện, đó là, dù nàng đang là người bệnh, không nhiều sức như
bình thường, nhưng chân thì vẫn rảnh rỗi. Ngay lúc việc lớn của hắn sắp thành,
lộ ra bộ mặt gian tà, thì đầu gối của nàng bỗng thúc lên, đập vào mũi hắn,
khiến hắn đau đến chảy nước mắt.
Hắn ôm lấy mũi, oán hận nhìn
nàng, còn chưa kịp nổi giận, đã bị nàng quét chân một cái, ngã lăn từ trên
giường xuống đất.
Hắn ngồi dưới đất ngây người
một lúc, không cam lòng bị thất bại ngay phút chót như vậy, lại lao lên. Chỉ có
điều, vừa lao lên giường, chưa kịp chạm vào nàng đã bị nàng đạp cho một cước
vào ngực, bay về góc giường. Cuối cùng hắn cũng không thể không thừa nhận, Tần
Vũ Lâu dù đang ốm, cũng vẫn cực kỳ hung hãn, không dễ dàng gì mà chiếm tiện
nghi của nàng.
Lam Tranh lực bất tòng tâm,
nhìn Vũ Lâu mơ mơ màng màng khép vạt áo lại, nghiêng người nằm, thở hổn hển.
Hắn vừa thấy bộ dạng thở gấp đó, lại kiềm chế không nổi, dịu dàng nói vào tai
nàng: "Cho ta ôm nàng đi…" Thấy nàng không phản đối, liền kéo nàng
lại, ôm chặt. Chỉ một lát sau, bị dục vọng thao túng, Lam Tranh lại luồn tay
vào trong áo lót của nàng, nhưng hắn còn chưa kịp tiến vào sâu, cằm đã bị nàng
dùng khuỷu tay huých cho một cái: "Nóng quá…" rồi lật người, rời khỏi
vòng tay của hắn.
Hắn bị nàng đánh, cả người đều
đau, thành thành thật thật lùi sang một bên, ngủ hết đêm.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Lâu thấy
khỏe hơn nhiều, nhìn thấy mũi hắn có vết máu đọng to bằng ngón tay liền hỏi:
"Bị sao thế này?" Mắt đã nhìn không rõ còn đi lung tung à.
"…." Lam Tranh lạnh
lùng nhìn nàng một lúc, ấm ức, buồn bực nhưng chẳng dám nói gì.
Vương phi ốm, Vương gia bị
thương, ngày lễ lớn cũng sắp đến. Tới cuối năm, công việc càng nhiều, Vũ Lâu
chỉ nghỉ ngơi mấy ngày rồi bắt tay vào xử lý các tài vật hiến tế chúc mừng năm
mới của Vương phủ, sang năm mới, rồi rất nhanh lại tới rằm tháng giêng. Qua
được mười ngày, thì Lam Tranh bắt đầu ầm ĩ, đòi sống đòi chết phải cho hắn đi
xem hoa đăng. Nàng sớm biết thế nào cũng có ngày này, không ầm ĩ đòi đi chơi
hội thì Lam Tranh không còn là Độc Cô Lam Tranh nữa rồi. Nàng chịu không nổi,
liền nói: "Được rồi…" Vì thế mà chạng vạng tết nguyên tiêu (Rằm tháng giêng) hôm nay, Vũ Lâu đưa Lam Tranh ra ngoài chơi.
Vũ Lâu không thích sự ồn ào nơi
phố xá, đối với việc đố đèn, bắn pháo hoa cũng không thấy hứng thú. Nhưng sự
vui mừng của Lam Tranh thì như ngựa mất cương, không ngừng hỏi cái này cái kia,
mua cái này cái nọ, thị vệ theo sau cầm đầy tay những cây đèn rực rỡ và vật
trang trí màu sắc mà hắn thích.
Một lát, Lam Tranh lại đòi ăn
quả sơn tra dầm đường, Vũ Lâu nói: "Đừng ăn, không sạch đâu." Lam
Tranh lại bày ra vẻ mặt đáng thương, thèm thuồng nhìn sơn tra dầm đường, mặt Vũ
Lâu không chút thay đổi, không phản ứng gì. Lam Tranh lại dùng ma công làm
nũng, bám dính lấy nàng: "Ta muốn ăn --- ta muốn ăn --- ta muốn ăn
mà----" khiến người đi đường nhìn bọn hắn bằng ánh mắt kỳ quái. Vũ Lâu hết
chịu nổi: "Lưu Hi, ngươi dẫn hắn đi mua đi!" Lưu Hi vừa cười trộm vừa
đáp: "Vâng, gia, chúng ta đi thôi!"
Vũ Lâu bất đắc dĩ lắc đầu, đưa
mắt nhìn mấy đóa pháo hoa lấp lánh trên không trung, suy nghĩ lan man. Từ lúc
nàng nhập phủ Huệ vương, những mong ước khi còn là khuê nữ cũng đã bị bỏ qua.
Nhưng giờ nàng cũng chẳng cầu gì nữa, chỉ mong được yên bình sống cuộc sống sau
này là tốt rồi.
Xem hết pháo hoa, nàng
thở dài một tiếng, định gọi Lam Tranh về, tiếp tục xem rước đen. Bỗng thấy sắc
mặt Lưu Hi hoảng loạn chạy về trước mặt nàng, vì sợ hãi mà nói không nên lời:
"Nương nương… nô tài… nô tài không để ý một chút… mà… không thấy Vương gia
đâu nữa…"