Nàng nghiêm mặt nói: "Lam
Tranh, chúng ta sinh con đi." Vừa nói xong, tâm trạng của nàng cứ như
chiến sĩ ra trận vậy, trong lòng như đánh trống, lại hơi hối hận, lẽ ra phải
suy nghĩ kỹ lại đã, không nên gấp gáp như thế, chết tiệt, chết tiệt.
Lam Tranh nghe nàng nói xong
liền ngồi dậy, nghiêng đầu nghĩ, rồi nhếch miệng cười sáng lạng:
"Được."
Vũ Lâu tự khuyến khích mình,
được rồi, được rồi, bước đầu tiên thế là ổn, tên nhóc này đồng ý. Nhẹ thở dài
một hơi, lại thấy Lam Tranh tủm tỉm cười nhìn nàng, lúc này nàng mới ý thức
được sự việc đáng sợ đến mức nào. Tên này cái gì cũng không hiểu, chẳng lẽ bắt
nàng phải chủ động???
Đã vậy, Lam Tranh còn bồi thêm:
"Được, chúng ta sinh đi, phải làm thế nào? Lần trước ngươi nói Ngũ ca nói
không đúng, thế phải làm thế nào mới đúng?"
Hắn ra vẻ cần phải được hướng
dẫn tỉ mỉ. Vũ Lâu nói: "Không phải ngươi đã cùng Băng Sơ…" Đêm đó xảy
ra chuyện gì, ngươi phải nhớ rõ chứ. Lam Tranh mơ màng nhìn nàng: "Băng Sơ
làm sao? Ta không nhắc đến nàng, ngươi còn nhắc đến nàng làm gì."
Vũ Lâu vì muốn chứng minh là
Lam Tranh có kinh nghiệm trong chuyện đó, liền nhắc lại chuyện cũ: "Có một
tối nàng ta ngủ trên giường này, chẳng lẽ, ngươi không có ấn tượng gì à?"
Hắn lắc đầu: "Không
nhớ." Hắn đứng dậy, ra vẻ chắc chắn không nhớ gì, xem Tần Vũ Lâu ngươi làm
sao bây giờ. Vũ Lâu thất vọng, an ủi mình, hắn quên được thì quên, trách hắn
làm gì.
Lam Tranh cực kỳ phát huy tinh
thần hợp tác: "Không phải chúng ta phải sinh con hay sao? Nhắc đến Băng Sơ
làm gì? Chẳng lẽ nàng ta biết à? Vũ Lâu, sai người đi gọi nàng ta về hỏi
đi." Vũ Lâu tức giận: "Ngươi muốn gặp nàng ta?"
"Rõ ràng là ngươi nhắc
nàng ta trước mà…" Lam Tranh nhỏ giọng nói. Trong lòng cười thầm, Tần Vũ
Lâu, ta xem cô quanh co lòng vòng đến bao giờ.
Cầu người không bằng tự dựa vào
mình, chủ động thì chủ động! Nàng nói: "Ngươi cởi quần áo ra!"
Lam Tranh lắc đầu, túm lấy cổ
áo: "Không cởi đâu, lạnh lắm."
Hay lắm, ta nói một đằng, ngươi
nói một nẻo phải không. Vũ Lâu trừng mắt: "Nhanh lên!" Lam Tranh dùng
ánh mắt đáng thương nhìn nàng, bụng rất ấm ức: "Sao ngươi phải ép ta
chứ?"
Thấy tình cảnh này, thật sự Vũ
Lâu muốn chết luôn cho xong, thế nào mà nàng lại như biến thành ác bá ức hiếp
con gái nhà lành thế này cơ chứ. Không thể như thế được, nàng liền mỉm cười dịu
dàng nói với Lam Tranh: "Được rồi, được rồi, ta không ép buộc ngươi nữa,
không phải ngươi nói, từ giờ về sau đều nghe lời ta sao, nào, lại đây, ngoan,
cởi quần áo ra nào."
A? Thế này cũng không đúng, đây
rõ ràng là giọng điệu của mấy tên hoa hoa công tử (Lăng nhăng) muốn
dụ dỗ mấy cô gái ngây thơ mà.
Lam Tranh rụt rè hỏi: "Rốt
cuộc là ngươi muốn làm gì chứ?"
"Ta… ta… ta…." nàng
quay đi, mặt lại càng đỏ hơn. Lam Tranh bước tới gần nàng: "Ngươi làm sao
thế? Phát sốt à?" Vũ Lâu giật mình nhảy vội lên, tránh xa Lam Tranh ra:
"Đừng tới đây." Lam Tranh vẻ mặt vô tội hỏi: "Ta đâu có trêu
chọc gì ngươi đâu?"
"Không phải tại ngươi trêu
chọc ta, là ta bị bệnh. Trong phòng nóng quá, ta ra ngoài hít thở một
chút." Nói rồi liền quay người đi ra ngoài.
Nàng vừa đi khuất, Lam Tranh
gục xuống giường, ôm chăn cười sặc sụa. Chơi vui quá, trò chơi này không thể
chấm dứt sớm được. Hắn cười thỏa thích rồi thì Vũ Lâu cũng quay lại, lần này
nàng bình tĩnh hơn rất nhiều, cả mặt và người đều phát ra hàn khí, lạnh lùng
nói: "Đã muộn rồi, đi ngủ thôi."
"Không phải là phải
sinh…"
"Coi như ta chưa nói gì
cả!" Vũ Lâu lập tức ngắt lời hắn: "Coi như ta chưa nói gì hết, từ nay
về sau không được nhắc lại nữa."
Lam Tranh thấp giọng, vẻ buồn
bã, mất mát: "… ừm, biết rồi." Còn nhiều thời gian mà, dù sao cô cũng
không chạy thoát được.
Trong lòng mang nặng tâm sự, Vũ
Lâu nằm im trong bóng đêm. Vết thương trên mặt khiến lòng nàng rất đau, không
kìm được lại thở một hơi dài. Lam Tranh nghe thấy, liền nhích lại gần nàng:
"Để ta thổi thổi, sẽ không đau nữa." Hắn chu cái miệng nhỏ, thổi nhè
nhẹ vào vết thương của nàng.
Trong lòng Vũ Lâu cảm thấy rất
ấm áp, ít nhiều gì hắn cũng có ưu điểm đấy chứ.
"Vũ Lâu, thật ra, ngươi bị
biến thành như vậy, ta cũng không ghét bỏ ngươi một chút nào cả…" Nàng
nghe thấy, đang cảm động thì lại thấy hắn nói tiếp: "Vốn dĩ ta cũng không
thấy diện mạo ngươi có gì xinh đẹp mà." Nói dối thôi, hắn cực kỳ vừa lòng
với dung mạo của nàng.
Nàng đẩy hắn ra, xoay người,
quay lưng về phía hắn: "Thật khó cho ngài khi phải chịu đựng con người
quái dị như ta!"
"Ngươi lại tức giận
à?"
"Không."
"… Dù trông ngươi có xấu
xí, ta cũng vẫn thích ở cùng với ngươi mà." Chơi với nàng rất vui, vừa đùa
chút là mắc lừa rồi.
Mũi nàng bỗng cay cay. Thì ra
nàng lại dễ thỏa mãn đến thế. Hắn chỉ nói một câu hơi trúng ý nàng một chút, mà
nàng đã cảm động đến muốn khóc rồi. Hắn lại còn có năng lực này nữa, chỉ nói
vài câu đã khiến tâm tình của nàng thay đổi rất nhiều rồi. Khó có lúc Lam Tranh
nói được câu hay ho, coi như cũng là sự an ủi đối với nàng.
Vũ Lâu không lên tiếng, Lam
Tranh cũng không hỏi nhiều, cả hai duy trì bầu không khí hòa thuận đó, cùng
tiến vào giấc mộng.
****************
Trên mặt Vũ Lâu có vết thương,
nên không muốn gặp bất kỳ ai. Chỉ cần Lam Tranh liếc nàng nhiều hơn một chút,
sẽ bị nàng cảnh cáo không được nhìn nhiều nữa. Sau khi ăn sáng xong, Lam Tranh
liền trốn ra ngoài chơi, tránh để bị biến thành nơi trút giận. Vũ Lâu cầm một
cái gương đồng trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dung mạo của mình. Nửa mặt
bên trái thật hoàn mỹ, lại hơi hơi quay đầu, vết sẹo trên má phải liền xuất
hiện trong gương.
"Vũ Lâu… Vũ Lâu… xem ai
đến này?"
Nghe tiếng gọi, Vũ Lâu giấu
gương đi, đứng dậy đón khách. Lam Tranh đi trước, phía sau là Tấn vương. Vũ Lâu
vừa thấy Độc Cô Diệp Thành, vội cụp mắt, cúi đầu: "Tham kiến điện
hạ."
Vết sẹo của Vũ Lâu còn nghiêm
trọng hơn hắn nghĩ, vừa nhìn đã thấy ghê người. Hắn quay sang Lam Tranh, lại
thấy hắn ta không hề lo buồn, một chút cũng không lo lắng cho sự khổ sở của thê
tử mình, nên không kìm được có chút tức giận. Nhưng điều này cũng có thể chứng
minh, hắn ta đúng là vô tâm vô phế.
"Đệ muội không cần đa lễ,
bản vương đưa một người đến đây, hy vọng có thể chữa trị vết thương cho muội,
không biết đệ muội có muốn gặp hắn một chút không?"
"Điện hạ mời vị thần y đó
đến à?"
"Chắc muội đã nghe đến
danh tiếng của người đó rồi, chính là Cửu chỉ thần y Thái Y viện…"
"Phương Bàng?"
"Đệ đệ của hắn --- Phương
Lâm."
Biểu hiện của Vũ Lâu khi nghe
thấy cái tên này còn phức tạp hơn khi đoán là Phương Bàng, nàng nhíu mày nói:
"Là hắn à…"
"Đệ muội biết hắn
sao?"
"Cứ coi là có quen biết
đi." Khi Phương Lâm cùng ca ca hắn vào Tần phủ chữa bệnh đau đầu cho mẹ
nàng, hắn đã từng nhìn thấy Tần Vũ Lâu mặc nam trang, thi bắn cung với Tần Viễn
Địch. Như là vừa gặp đã yêu, nguyện ý làm trâu làm ngựa ở Tần phủ, chỉ cần được
nhìn thấy nhị công tử Tần gia là tốt rồi. Ai cũng biết Phương Lâm là tên đoạn
tụ, Vũ Lâu đành phải gỡ búi tóc xuống, chứng minh mình là nữ nhân. Phương Lâm
gặp cú sốc lớn, về đến nhà còn ốm mất mấy hôm, trong cơn mê sảng còn liên tục
nói: "Giá như ngươi là nam tử thì tốt quá…", vì thế mới dẫn đến việc
Phương Bàng thay đệ đệ cầu hôn Tần Vũ Lâu.
"Vũ Lâu, ngươi biết người
đó hả? Mau gọi hắn vào đi." Lam Tranh nói. Trong bụng thì lại nghĩ, cái
tên ruồi bu Phương Lâm này đến đây làm gì chứ.