"Vũ Lâu, ngày mai mời
Phương Bàng đến khám vết thương kia cho con đi, xem hắn có cách gì không."
Vũ Lâu sợ nhất mọi người chú ý
đến mặt nàng, liền cúi đầu nhỏ giọng nói: "Để nói sau đi, giờ con không có
tâm trạng nào…" Nàng sợ để Phương Bàng nhìn thấy, hắn cũng không có cách
nào, đến lúc đó, mọi hy vọng của nàng đều tan biến hết.
Tần Khải Canh thở dài, Vũ Lâu
thấy cha khó xử, cố nhoẻn miệng cười: "Cha, mọi chuyện đều ổn rồi, Tần gia
chúng ta cũng sẽ không trải qua sóng gió nữa." Tần Khải Canh thấy lòng
thật chua xót, nói: "Vi phụ còn công vụ phải xử lý, không ở lâu được, nói
chung, Vũ Lâu à, con là đứa trẻ thông minh, tùy cơ ứng biến. Tần gia nhà ta đều
phụ thuộc hết vào con đó." Vũ Lâu liên tục gật đầu vâng dạ, để cha yên
tâm. Ra đến cửa, Tần Khải Canh quay lại nói: "Vi phụ giờ cũng không có tư
cách gì mà dạy con nữa…" Vũ Lâu cười lắc đầu: "Cha, cha nói gì
thế." Tần Khải Canh buồn bã, hít sâu một hơi rồi đi ra cửa.
Tiễn cha xong, nụ cười của Vũ
Lâu cũng vỡ tan. Ngồi bên bàn ngẩn người, Phi Lục giơ tay ra trước mắt nàng lắc
lắc: "Tiểu thư? Không phải người bị lời nói của lão gia dọa đến không biết
làm gì đấy chứ?"
Nếu trong nửa năm mà không có
thai, sẽ bị phế phi.
Vũ Lâu ra vẻ trấn tĩnh:
"Nên làm gì thì làm cái đó. Không phải là sinh con cho hắn sao. Sinh cho
hắn một đứa là được chứ gì."
"Đúng thế." Phi Lục
phụ họa. "Từ nhỏ đến giờ, có việc gì là tiểu thư không làm được chứ."
Lam Tranh đứng ở cửa phòng nghe
hai chủ tớ nói chuyện, giảo hoạt cười. Trong lòng thầm nghĩ, Tần Vũ Lâu, không
phải cô không chịu cho ta sao, giờ ta sẽ để cô chủ động yêu thương nhung nhớ
ta.
Tần Vũ Lâu tuy mạnh miệng,
nhưng thực sự rất nhát gan. Đảo mắt đã đến buổi tối, Phi Lục khuyên vài lần
nàng mới chịu về phòng ngủ. Cho thị nữ lui xuống, nàng lại ngồi dưới đèn đọc
sách, không thèm nhìn đến Lam Tranh. Vì lúc sáng làm nàng tức giận, nên Lam
Tranh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, một lát sau mới thử thăm dò gọi
nàng: "Vũ Lâu…"
"Gì?" Nàng lạnh lùng
hỏi lại.
Cô dùng giọng điệu gì thế chứ,
Độc Cô Lam Tranh ta đâu có thiếu tiền cô. Nhưng Lam Tranh vẫn mềm giọng dịu
dàng nói: "Ta sai rồi, đừng giận ta nữa."
Giận dữ với ngươi à, ta còn
phải sinh con cho ngươi nữa cơ đấy! Sinh con… Tần Vũ Lâu nghĩ đến đây, toàn
thân run rẩy, quay đầu lại nhìn Lam Tranh, thấy hắn đang mím môi, liền đưa tay
lên vỗ má, lấy tinh thần, dịu dàng đi đến trước mặt hắn: "Lam Tranh… ta…
ta ta ta… ta cho ngươi…" Vẫn không thể nào nói ra ba chữ "sinh đứa
nhỏ" được.
Lam Tranh nắm tay nàng nói:
"Vũ Lâu, trước kia đều là ta không tốt, ta sẽ không nghịch ngợm nữa, không
nghe lời Ngũ ca nữa, về sau sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối không tùy tiện chạm vào
ngươi nữa."
A?! Như thế làm sao được! Ngươi
mà không chạm vào ta, nửa năm sau ta không có thai, chẳng phải sẽ là tai vạ lớn
hay sao.
Lam Tranh biết rõ sự tình, còn
cố ý: "Ngươi sao thế? Sắc mặt kém vậy. Ngươi đừng tức giận nữa, ta tuyệt
đối sẽ không nghịch ngợm mà. Lúc đi ngủ sẽ rất ngoan. Ta sai thị nữ mang thêm
giường chiếu đến, chúng ta tách ra ngủ, được không?"
Lam Tranh thấy mặt nàng cứng
lại, trong lòng hắn nén cười đến muốn nội thương. Để tránh không cười ra tiếng,
hắn túm lấy chăn, nghiêng người nằm xuống. Vũ Lâu ngồi yên bên giường, trong
bụng thì cuống cả lên, xong rồi, xong rồi, chẳng lẽ nàng lại phải quyến rũ hắn
à.
"Lam Tranh, Lam
Tranh---" nàng nhẹ nhàng đẩy hắn.
Lam Tranh chui trong chăn cười
trộm, nén giọng hỏi: "Gì thế?"
Nàng hạ quyết tâm: "Chúng
ta… sinh con đi…"