Phi Lục đưa khăn cho Vũ Lâu
nói: "Tiểu thư, người chườm lạnh một chút đi, đừng khóc nữa, mắt sưng cả
lên rồi. Vương gia sẽ không đi tìm ả Băng Sơ kia đâu, dám bắt cóc Vương gia,
đây là tội chết rồi. Thẩm Băng Sơ có quan hệ với Vương Đàn, chắc chắn cũng
không thể thoát tội được, Hình Bộ sẽ sớm bắt ả thôi."
Vũ Lâu nghe thế, đưa tay đón
lấy khăn chườm lên mắt, nhưng vẫn nhịn không được tiếp tục trách móc Lam Tranh:
"Từ lúc ta vào Phủ Huệ vương, không nghe được hắn nói một câu nào cho ấm
lòng, cái tên vô tâm đó, ta nói hắn là đồ ngốc, mà hắn còn dám tranh luận với
ta."
Phi Lục nói: "… Tiểu thư,
thật ra người cũng không nên mắng Vương gia, dù sao hắn cũng là Vương gia, thế
mà người muốn mắng là mắng, muốn dạy là dạy, thiên hạ này, nô tỳ thấy không có
người thứ hai dám làm thế đâu."
Vũ Lâu trừng trừng mắt hạnh:
"Ta cứ thế đây, hắn còn dám bắt nạt ta, ta mà chịu thua, thì hắn còn ép ta
đến mức nào nữa."
"Vương gia chỉ hơi tùy
hứng một chút, chứ thực ra cũng là người tốt mà."
"Nha đầu chết tiệt kia, em
đứng về phía ai hả?"
Phi Lục buông tay: "Nếu em
nói Vương gia không tốt, không phải người cũng sẽ tức giận sao."
Đúng lúc này, tiếng Lưu Hi vang
lên ngoài cửa: "Nương nương, Tần đại nhân đến."
"Lão gia đến thăm người
đó!" Phi Lục nói: "Tiểu thư, mau đi nào." Nàng tin lão gia nhất
định có cách an ủi tiểu thư.
"Mời ông vào đây đi."
Nàng sẽ không đi ra ngoài, để người khác nhìn thấy dung mạo nàng sẽ sợ hãi mất.
Dù có thất lễ cũng không có cách nào khác. Lưu Hi đáp một tiếng rồi lui xuống,
Tần Khải Canh nhanh chóng được mời đến tiểu trúc của Phi Lục.
Tần Khải Canh nhìn thấy con
gái, môi run rẩy, nức nở nói: "May mà mẹ của con không đến, không thì bà
ấy sẽ khóc đến ngất đi mất. Thì ra là thật, mặt của con…" Vũ Lâu hỏi:
"Cha, sao cha đến đây?"
"Sao ta có thể không đến
chứ, người trong cung đều biết, Vương gia và Vương phi bị bắt cóc, chuyện xưa
nay chưa từng có."
"Hoàng thượng và Hoàng hậu
cũng biết?"
"Ừ." Sắc mặt Tần Khải
Canh trầm xuống: "Vừa lâm triều xong, Hoàng thượng gọi cha đến, nói với
ta… nói…" Trong lòng ông trầm xuống: "Nói là, Vương phi bị hủy dung,
tổn hại đến uy nghi của hoàng tộc, lại không sinh con nối dõi, ảnh hưởng đến
việc kéo dài huyết mạch hoàng tộc, nếu trong nửa năm nữa mà con không có hỉ
mạch, thì sẽ phế truất ngôi vị Vương phi của con."
Vũ Lâu kinh ngạc nhếch môi,
cười chua xót: "Thì ra con mang tội nghiệt lớn như vậy, cũng tốt, con sẽ
không vướng bận gì nữa, giờ quay về nhà cùng cha. Rồi tuyển cho hắn một phi tử
khác tốt hơn là được."
"Vũ Lâu, con đừng có trẻ
con như thế, cha không nhớ con là người như vậy đâu. Nếu con bị phế truất, cả
nhà Tần gia ta sẽ bị đẩy vào chân tường, nay mai còn sống được hay không cũng
không nói trước được."
Đây, có khác nào bức ép nàng
đến cái chết đâu‼! Sinh con cho Độc Cô Lam Tranh?!?
Nhưng nàng có cách gì đây.
"Con biết rồi, sẽ không để
Tần gia lâm vào cảnh nguy nan đâu."
Tần Khải Canh nói: "Cha
biết con khó xử, nhưng đã vào Phủ Huệ vương rồi, còn cách gì khác đâu."
Hắn ra vẻ vô tình hỏi: "Vũ Lâu, gần đây Vương gia có gì khác lạ không? Ví
dụ như cư xử khác trước ấy?"
"Khác thế nào?"
"Như là, tự dưng thông
minh hơn, thích im lặng, gặp chuyện gì cũng không cuống." Ông cố gắng đưa
ra những đặc điểm trước khi sinh bệnh của Huệ vương. Trong trí nhớ của ông, Huệ
vương rất trí tuệ, bình tĩnh, ngay cả cười cũng lười, tuy tuổi nhỏ nhưng đối
với những người và sự việc xung quanh thì đều có sự khống chế rất lớn.
"Không có, không có, ngốc
như heo ấy, không đúng, heo cũng không so được với hắn, nói hắn như heo, thì
heo còn phải khóc thét."
Tần Khải Canh thấy đứa con gái
luôn minh mẫn, sâu sắc của mình nói như vậy, nghĩ là Huệ vương không có gì khác
thường, cũng thở phào, như vậy là tốt rồi, Huệ vương mà nhớ lại chính ông đã
góp tay hại hắn như thế, thì tình cảnh của Vũ Lâu sẽ cực kỳ bi thảm.
Rất may là không có gì khác
biệt.