Từng dòng hồi ức như hiện lên
trước mắt khiến Lưu Hi rùng mình một cái, nét mặt càng lúc càng méo mó, nghẹn
một lúc mới nói: "…Trước kia điện hạ là người thế nào… giờ có nói cũng
không có ý nghĩa gì cả."
"Ôi… Đúng vậy." Danh
y khắp thiên hạ đều không trị được, thì bản thân nàng có khả năng gì mà chữa
khỏi được cho hắn: "Ta cũng không muốn cứ mơ mơ màng màng vô dụng thế này,
dù sao giờ Vương gia cũng không chán ghét ta nữa, lần này quay về, sẽ cố gắng ở
cùng hắn thật tốt."
"Khụ, nô tài có câu này,
không biết có nên nói không." Lưu Hi giống như có chút sung sướng khi thấy
người khác gặp họa: "Nếu Vương gia mà chán ghét, vứt bỏ Vương phi có khi
lại tốt hơn, nếu mà thân thiết với người, thì đó mới là phiền toái."
"Nói rõ xem nào?"
Nàng không thấy có gì không ổn cả.
"Chẳng lẽ người không phát
hiện ra? Thật sự người không phát hiện ra?" Lưu Hi ngạc nhiên lặp lại.
"Nói mau, không được thừa
nước đục thả câu."
"Thì là…"
Đúng lúc này, từ phòng trong
truyền đến tiếng kêu to của Lam Tranh: "Vũ Lâu --- Vũ Lâu --- ngươi ở
đâu?"
Lưu Hi cười thầm, đẩy cửa
phòng, làm động tác mời: "Vương gia kêu người kìa."
Nàng thấy Lam Tranh đang sờ sờ mép
giường gọi, bèn đi đến phía sau nói: "Đừng tìm nữa, ta ở đây."
"Vũ Lâu, ngươi đi đâu
thế?"
"Ngươi xem ngươi kìa, nô
tỳ nào mặc quần áo cho ngươi mà lại thế này, hai vạt trung y cũng khép sai,
phải là bên phải đè lên bên trái chứ, mau cởi ra mặc lại đi, lát nữa mà cha mẹ
nhìn thấy, lại nghĩ ta không chăm sóc tốt cho ngươi."
Tật xấu hay để ý tỉ mỉ của Vũ
Lâu lại tái phát, đưa tay cởi áo, giúp hắn chỉnh trang lại.
"Ách… Bản vương thấy ngươi
rất tốt."
Hừ, giờ mới biết ta tốt sao!
Nàng cười: "Cảm ơn điện hạ coi trọng."
Từ ngoài cửa chợt truyền đến
tiếng cười gian của cha nàng: "A ha ha --- hình như vi phụ tới không đúng
lúc?"
"…" Tần Vũ Lâu sống
trong một gia đình có phụ thân giảo hoạt gian trá, mẫu thân thô bạo nghiêm khắc
như vậy, mà còn có thể trưởng thành đến bây giờ, thực sự là một kỳ tích. Nàng
có chút xấu hổ: "Làm sao cha vào được đây? Mấy tên thị vệ ngoài kia thật
vô dụng."
"Ha ha, ta là nhạc phụ
mà." Tần Khải Canh cười đáp, thi lễ với Lam Tranh rồi túm Vũ Lâu qua một
bên: "Phương Bàng đến đây, con đi gặp hắn đi."
"Con gặp hắn làm gì, bảo
hắn về đi."
"Đừng vô tình vậy chứ, năm
đó hắn cầu hôn với con, đã quỳ suốt một đêm trong ngày đại tuyết." (Ngày đại tuyết: một trong 24 tiết,
thường vào khoảng 6, 7, 8 tháng 12, là ngày tuyết rơi nhiều, trong 24h rơi dày
khoảng 5mm)
Đúng thế, quỳ suốt một đêm đại
tuyết, khiến ngón tay đông lạnh lại hỏng mất một ngón, nên ở Thái Y viện có tên
gọi là Cửu chỉ Thần y.
Nhắc tới người này, ngay cả sức
để mắng Tần Vũ Lâu cũng không có: "Cha, người nói thì phải nói cho đủ, đó
là hắn cầu hôn giúp cho đệ đệ của hắn, mà đệ đệ của hắn, cả kinh thành người
người đều biết hắn có long dương chi phích." (Thích nam giới - gay ạ :D)
Cái loại người thần kinh gì mà
đi quỳ suốt một đêm đại tuyết để cầu hôn cho tên đệ đệ đoạn tụ chứ!
Lam Tranh loáng thoáng nghe
được hai chữ cầu hôn, ít nhiều cũng hiểu được hàm nghĩa trong đó, lại thấy cha
con Tần gia thần thần bí bí, nhíu mày lại gọi Vương phi của mình: "Vũ Lâu,
các ngươi đang nói gì thế?" Tần Vũ Lâu liếc mắt nhìn hắn một cái, thuận
miệng trả lời: "Không có gì, việc vặt vãnh trong phủ thôi."
"Ngươi lừa ta."
Vũ Lâu phát huy nguyên tắc cư
xử độc đoán một cách trọn vẹn, thầm nghĩ, lừa ngươi thì sao chứ. Nhưng ngoài
mặt vẫn trấn an hắn, cười làm lành: "Thật sự không có gì mà, điện hạ mau
mặc quần áo đi, đến giờ dùng bữa tối rồi."
Lam Tranh cũng không dễ bị lừa
như thế, lại nói, mỗi lần hắn làm nũng thì nàng luôn nhượng bộ, nên lần này hắn
cũng giở trò cũ, nói thế nào cũng không chịu khoác áo, trừ khi Vũ Lâu nói rõ
ràng cho hắn biết vừa rồi nàng nói gì với cha.
Vũ Lâu kiên nhẫn khuyên bảo mà
không có tác dụng gì.
Lam Tranh lại càng làm nũng
hơn, ôm lấy chăn nằm lăn ra giường. Lăn qua, lăn lại: "Ngươi không nói ta
sẽ không mặc, nói cho ta biết, nói cho ta biết, nói cho ta biết…"
Sở trường làm nũng đại pháp của
hắn nói đi nói lại tra tấn lỗ tai nàng đây rồi.
Tần Vũ Lâu: "…."