Im lặng không nói gì.
Vốn nghĩ rằng phải sang năm, có
hài tử, nàng mới phải trải nghiệm kiểu làm nũng vô lý này, không ngờ bây giờ
phu quân của nàng đã dùng rồi, nàng thở dài, vẫn tươi cười nói: "Điện hạ
mau mặc quần áo vào, theo ta đi ăn cơm…"
"Không đi, không đi!"
Ngang ngạnh hừ giọng.
Sự kiên nhẫn của Tần Vũ Lâu
cũng đến giới hạn, nàng đẩy cha ra ngoài cửa: "Quên đi, mặc kệ hắn ở đây,
chúng ta đi." Với đứa trẻ không biết nghe lời thì tuyệt đối không thể dung
túng. Tần Khải Canh không chịu: "Sao lại để Vương gia nhịn bữa tối được,
Hoàng hậu mà biết…"
"Cứ mặc kệ hắn!" Tần
Vũ Lâu đẩy cha ra cửa, đưa tay khép cửa lại, giục cha đi xuống lầu, rồi tự mình
canh ngoài cửa. Quả nhiên, ngay lúc vừa đóng cửa, trong phòng liền vang lên
tiếng kêu của Lam Tranh, càng lúc càng to, rồi lại tĩnh lặng, không có âm thanh
gì nữa. Lúc này Tần Vũ Lâu mới đẩy cửa đi vào, thấy Lam Tranh ôm chăn nằm, thân
mình run rẩy, nàng đi tới, vỗ vỗ vai hắn: "Điện hạ…"
Lam Tranh vừa quay đầu lại, quả
nhiên là hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy nàng, liền đẩy nàng ra: "Cút
ngay!"
Thì ra là khóc nhè, lại còn tức
giận. Không hiểu sao, nàng thấy Lam Tranh như thế thật đáng yêu, không khỏi
cười nhẹ, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho hắn: "Khóc gì nữa, không phải
ta trở lại rồi sao."
Lam Tranh chăm chú nhìn nàng:
"Ngươi hôn ta một chút, ta sẽ không giận dữ với ngươi nữa, nếu không, tối
nay ta sẽ làm cho ngươi thật thoải mái thoải mái trên giường."
Khí huyết như xông lên tận não,
nàng đỏ mặt trách mắng: "Ngươi học ở đâu ra những lời này thế?"
"Nào nào!" Hắn chỉ
chỉ vào mặt mình, nhích lại gần nàng: "Nhanh lên!"
"Ta làm thì ngươi phải
nghe lời, mặc quần áo đi ăn cơm nhé."
"Ừm."
Trấn tĩnh, trấn tĩnh, không
phải chỉ là thân mật một chút thôi sao, tuy hắn ngốc, nhưng dung mạo cũng khá
đẹp, hôn một cái cũng không sao cả, vì thế nàng cúi người, hời hợt ấn nhẹ lên
mặt hắn một cái: "Được rồi, nhanh lên, nghe lời mặc quần áo theo ta đi ăn
cơm."
"Qua đây, cười với gia một
cái nào." Ngón trỏ thon dài nâng cằm nàng, học theo kiểu nói năng tùy tiện
của mấy tên công tử lỗ mang trên phố.
Nàng cầm ngón tay của hắn, kéo
ra, giận dữ hỏi: "Rốt cuộc là ngươi học những lời không đứng đắn này ở đâu
ra?"
Lam Tranh bị đau, nói rõ ràng:
"Ta học theo Ngũ ca mà…"
"Về sau ít qua lại với hắn
đi!" Ngũ hoàng tử Lương Vương trời sinh bản tính phong lưu, tùy tiện, khi
Tần Vũ Lâu còn là khuê nữ đã nghe không ít sự tích tình yêu của hắn qua lời của
phụ thân: "Đã biết chưa?"
"Biết… biết rồi."
Đối phó với Lam Tranh, cứ dùng
bạo lực là tốt nhất, hắn bị đau, liền ngoan ngoan để Vũ Lâu mặc quần áo cho,
dẫn đi ăn tối.
Thực tế, bàn ăn chỉ có ba người
nhà Tần thị với thêm Lam Tranh nữa là bốn, nhưng vẫn khiến Vũ Lâu như đứng đống
lửa, như ngồi đống than.(Nguyên
văn là như tọa châm chiên). Tần Khải Canh phát huy hết khả năng nịnh nọt nơi quan
trường, để Lam Tranh ngồi ghế trên, ra sức a dua thổi phồng, khiến Chân thị và
Vũ Lâu nghe mà lông tơ dựng thẳng đứng. Lam Tranh nghe không hiểu, thỉnh thoảng
lại quay sang hỏi Vũ Lâu: "Tần thị lang nói gì thế?"
"… Không cần để ý, cha ta
vẫn hay thích nói chuyện mà…"
"Vũ Lâu, ta muốn ăn món
kia, ngươi đút cho ta đi."
Khi dùng cơm ở Vương phủ, hắn
không hề đòi nàng đút, giờ đến Tần phủ lại yêu sách nhiều hơn. Vũ Lâu biết hắn
ỷ vào cha mẹ nàng bên cạnh nên cố ý làm nũng, lời của cha mẹ không thể chống
lại, nàng liếc hắn một cái, sau đó cầm thìa múc canh cua đưa tới miệng hắn, nhẹ
giọng: "Mời Vương gia dùng."
Hắn há mồm cắn thìa không
buông, Vũ Lâu phải thầm dùng sức mới có thể lấy thìa ra khỏi miệng hắn được.
Lam Tranh ngậm canh, nhìn nàng,
rồi há miệng phun ra: "Không ăn được."
Không ăn được thì nhịn đi, cho
ngươi chết đói luôn!
Nàng rất muốn nói như thế,
nhưng nhìn thấy ánh mắt u ám cưỡng bức của Chân thị, lại phải nhẹ nhàng nói với
Lam Tranh: "Không ăn được thì đổi món khác vậy." Lại gắp thứ khác đút
cho hắn.
Mất gần một canh giờ, Tần Vũ
Lâu mới đút được hắn ăn no, đưa về khuê phòng, cởi quần áo đi ngủ.