"Ngươi! Ngươi đứng đắn một
chút!" Sự giáo dục nề nếp, nghiêm chỉnh từ nhỏ cũng không dạy nàng cách
đối phó với tên Vương gia phóng đãng này.
"Nếu bản vương cứ không
đứng đắn thì sao?" Hắn cầm cây quạt bên hông lên, khều khều vào cằm nàng,
ghé sát tai nàng vừa khẽ cười vừa nói: "Kể cả bản vương có thực sự làm
nhục cô, thì cô có thể làm gì nào? Về nhà khóc lóc kể lể với Thập đệ sao? Hắn
với Thẩm Băng Sơ còn đang nồng nhiệt như thế, làm sao còn nhớ đến cô chứ."
"Cút ngay!" Tần Vũ
Lâu vung tay đánh hắn. Độc Cô Diệp Thành không chút hoang mang né đầu sang một
bên, khẽ đưa quạt lên đã gạt được nắm tay của nàng ra.
"Dùng bạo lực cũng không
có tác dụng gì đâu, đêm hôm đó là ta cố tình nhường cô mà thôi." Tần Vũ
Lâu ngây người ra ra, lại nghe hắn nói tiếp: "Nếu không, cô làm sao có cơ
hội nhảy lên người bản vương chứ."
Mặt nàng đỏ bừng: "Ngươi
--- ngươi --- sao ngươi dám nói ra những lời như thế!"
Độc Cô Diệp Thành nghiêng đầu,
hứng thú nhìn nàng, chống cây quạt dưới cằm, tò mò hỏi: "Mỗi khi tức giận
mặt cô đều đỏ như thế này à?"
Bình tĩnh, bình tĩnh. Nàng tự
nhủ, nếu cứ luẩn quẩn trong những chuyện vớ vẩn này, nhất định sẽ rơi vào bẫy
của hắn.
Nàng nghiêm mặt nói: "Xin
điện hạ hãy để ý thân phận của mình, xin ngài tự trọng một chút."
"Vậy, bản vương sẽ hỏi cô
chuyện đứng đắn." Hắn nói: "Rốt cuộc cô và Thập đệ có quan hệ vợ
chồng thật sự hay không?"
Tần Vũ Lâu cực kỳ lúng tùng,
quát lớn: "Liên quan gì đến ngươi!"
Độc Cô Diệp Thành xòe cây quạt
ra, quạt quạt cho nàng: "Bình tĩnh bình tĩnh, đừng nóng, ta chỉ hỏi chút
thôi mà, hạ hỏa hạ hỏa."
"Thôi đi---" nàng đẩy
tay hắn ra, vô tình liếc qua hình vẽ đôi bướm vờn hoa, sửng sốt: "Có phải
cây quạt này là tác phẩm của đại họa sĩ Lý Nhuy không?"
"Tầm hiểu biết của nương
nương thật sâu rộng, đúng là tác phẩm của ông ấy. Không biết vì sao mà nương
nương lại nhận ra được? Kiểu quạt đôi bướm vờn hoa cũng khá phổ biến."
Vũ Lâu mỉm cười, cực kỳ tự tin
trả lời: "Đôi bướm vờn hoa đúng là rất phổ biến, nhưng qua bàn tay của Lý
Nhuy lại trở thành cực kỳ hiếm. Phải biết rằng cả đời Lý tiên sinh chỉ vẽ tranh
sơn thủy mộc tĩnh, cỏ cây tĩnh lặng, ngay cả chim bay cá nhảy cũng không chạm
bút vào, lại càng không vẽ người. Vì ông tin rằng, nhân tâm thường hay biến
đổi, con người mỗi thời mỗi khác, chỉ có cảnh vật là bất biến, vĩnh viễn duy
trì trạng thái tự nhiên, tinh khiết. Chỉ có bức đôi bướm vờn hoa này, Lý tiên
sinh đã phá lệ, không những vẽ người mà còn vẽ tình, không ngờ đã tạo nên
chuyển biến lớn. Đúng là vô giá, vô giá, cũng không phải do các nhân sĩ cố tình
đồn thổi để nâng giá lên đẳng cấp cao, mà là tầng lớp quý tộc Giang Nam rất
hứng thú với tác phẩm này, nên mới có thể bán giá tốt như thế! Ta thấy cây quạt
được bảo tồn nguyên vẹn thế này, giá trị của nó chắc chắn là…"
Nàng bình luận nhập tâm quá
mức, bắt đầu lộ ra bệnh săm soi chi tiết bị lây từ sư phụ, cứ thấy đồ cổ quý
hiếm là thưởng thức, là bình luận, là định giá. Ai bảo sư phụ dạy nàng đánh giá
đồ cổ vốn xuất thân là giáo úy chuyên đi trộm mộ đào vàng chứ.
Độc Cô Diệp Thành ngắt lời
nàng: "Sao bản vương không thấy bức tranh kia có gì hữu tình cả?"
"Chẳng lẽ chuyện Lương
Chúc hóa bướm còn không phải là minh chứng cho một chữ tình đấy sao?" (*)
(*) Tích Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hóa bướm
bay lên trời. Hầu như mọi người đều biết đến đôi trẻ này rồi nhé.
"Không ngờ cô còn hiểu và
biết giám định tranh chữ nữa cơ đấy."
Tần Vũ Lâu biết mình lỡ lời,
xấu hổ cười cười: "Chỉ biết sơ sơ thôi."
"Bản vương không hiểu biết
mấy thứ này, cây quạt này cũng quên vì sao mà có rồi." Hắn gập cây quạt
lại, đưa cho nàng: "Tặng cô."