Nghề Vương Phi

Chương 39: Chương 39: Manh mối. (2)




"Vật đáng giá như thế, Tần thị không dám nhận, vô công bất thụ lộc."

"Ta vốn muốn mang đến tặng cô mà, nếu không, trời lạnh thế này, bản vương cầm quạt làm cái gì." Hắn nói: "Lần trước, khi Lam Tranh ngất xỉu ở phủ của ta, là lúc ta cầm cái chuôi quạt này, hắn vừa nhìn thoáng qua, liền hô lên ---" Hắn quay ra, làm một động tác ngất xỉu: "Ô một tiếng, ngất xỉu."

Vũ Lâu vừa nghe đã hiểu ngay, cười thần bí: "Thì ra hắn sợ cái này."

"Hắn sợ cái gì?"

"Chưa kiểm nghiệm lại thì chưa biết được." Nàng cất quạt vào tay áo, hạ thấp người hành lễ với Độc Cô Diệp Thành: "Đa tạ điện hạ."

"Ha ha, cô nên cảm ơn bản vương cho chu đáo vào, bản vương đã để cho huynh muội các người gặp nhau, lại còn tặng quà cho cô, chuyện này, cô nên đáp lại thế nào?" Hắn gật đầu, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Vũ Lâu: "Ừm… để bản vương nghĩ kỹ lại xem, không thì…."

Nàng cảnh giác: "Không thì cái gì?" Ngươi mà dám đưa ra yêu cầu vô lý, ta sẽ đập ngươi bẹp dí.

"Không thì ---" hắn dài giọng, rồi chợt cười: "Không thì để bản vương nghĩ kỹ xem muốn gì."

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Tần Vũ Lâu, rốt cuộc cô và Thập đệ có quan hệ vợ chồng thực sự hay không?" Hắn thấy nàng hết tức giận, cố tình chọc giận nàng thêm: "Cô còn chưa trả lời bản vương."

"Liên quan gì tới ngươi!" Thanh âm quá lớn khiến Chân thị đang ở bên ngoài nghe thấy, sốt ruột hỏi: "Vũ Lâu, có chuyện gì thế?"

Độc Cô Diệp Thành buông tay: "Tính cách của cô đúng là thô lỗ, muốn nói cùng cô vài câu cũng không được, cô phá mất cơ hội để hai ta ở chung một chỗ rồi."

Thấy Chân thị đang đi tới, Tần Vũ Lâu cực kỳ không thiện cảm cảnh cáo hắn: "Không cần biết ngươi đang toan tính chuyện gì, ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ đi, mũi tên đã bắn đi không thể lấy lại được, ngươi cũng đừng có tâm tư gì khác."

"Tâm tư gì khác?" Hắn ra vẻ không hiểu Vũ Lâu nói gì: "Thật may là bản vương không lấy cô về, trêu đùa cô thì còn được, chứ bảo thành thân với cô hả, bản vương sẽ là người đầu tiên chạy thật xa."

Thì ra hắn chỉ muốn đùa giỡn nàng: "Ngươi ---"

Đúng lúc này, Chân thị đi đến: "Có chuyện gì thế?"

Độc Cô Diệp Thành cười đến vân đạm phong khinh (Không màng đến điều gì khác, như mây trôi gió thổi): "Vương phi chỉ đang cảm tạ tiểu vương đã giúp đỡ Tần công tử thôi."

Vũ Lâu liếc hắn, quay lại trả lời mẫu thân: "Đúng như lời Tấn vương điện hạ nói ạ."

Chân thị nghi ngờ nhìn hai người.

"Điện hạ xin cứ tự nhiên, thứ lỗi cho Tần thị không thể tiếp đãi." Vũ Lâu bỏ lại những lời này, xoay người đi ra ngoài.

Độc Cô Diệp Thành nhìn theo bóng nàng, khóe miệng khẽ nhếch ra một nụ cười lạnh. Tần Vũ Lâu, ngươi mau quay lại bên cạnh Thập đệ đi, biết được manh mối ở chỗ ta rồi, thì cứ thoải mái mà dọa hắn, đừng để cho hắn tỉnh táo lại, cũng tránh cho hắn nảy sinh tình cảm với ngươi.

"Điện hạ?" Chân thị gọi hắn.

Hắn lại bày ra nụ cười không màng danh lợi: "Tần phu nhân, cũng đã muộn rồi, bản vương phải mang Tần công tử đi thôi, để lâu thêm nữa, bản vương cũng không thể cáng đáng được."

Khó có cơ hội được gặp ca ca một lần, Tần Vũ Lâu cứ liên tục dặn dò hắn phải chú ý cơ thể, đưa hắn ra khỏi Tần phủ, nhìn hắn lên cũi tù đi khuất một đoạn đường, mới khóc quay lại phủ.

Chân thị dựa vào ánh mắt của Tấn vương nhìn con gái cũng ít nhiều đoán được tâm tư của hắn, nhân lúc xung quanh không có ai, bà nhỏ giọng nói với Vũ Lâu: "Mẹ thấy hình như Tấn vương điện hạ có ý với con…"

"Rốt cuộc là mẹ muốn nói gì?"

"Vốn dĩ con phải là Vương phi của Tấn vương, giờ ca ca con cũng đã bình yên vô sự rồi, hơn nữa, con với Huệ vương cũng chưa có quan hệ vợ chồng thực sự…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.