Tần Vũ Lâu đi từng bước về
phòng, vừa đi vừa tự an ủi, sở dĩ ngày hôm qua ngươi tức giận như vậy, là vì
ngươi coi hắn là phu quân của ngươi, từ nay về sau, ngươi cứ coi hắn là người
bệnh, mà ngươi tới làm thị nữ chăm sóc hắn, vậy thì cũng không cần phải tức
giận như thế.
Thở dài một hơi, tâm tình buông
lỏng không ít.
Nhưng vừa đẩy cửa phòng, vẫn là
nhịn không được, mạch đập loạn. Chỉ thấy một con khỉ con mặc yếm hồng ngồi chồm
hỗm trên giường, vừa ăn đào vừa nhìn nàng. Tần Vũ Lâu cảm thấy một cỗ lửa giận
hừng hực dâng lên trong lòng, nắm chặt nắm đấm, sau đó… nhịn.
"Con khỉ này cũng không
tồi, Vương gia lấy đâu ra thế?"
Độc Cô Lam Tranh vừa nghe có
người khen, vội đắc ý nói: "Con khỉ này rất thông thái, rất lanh
lợi." Hắn cầm dây xích kéo tiểu hầu, nói với nó: "Mau hành lễ với mẫu
thân."
Con tiểu hầu kia lập tức đứng
lên, ôm quyền hành lễ với Tần Vũ Lâu.
Lại dám nói nàng là mẹ của con
khỉ con!
"Vì sao ta lại là mẹ của
nó?"
"Bởi vì bản vương là phụ
thân của nó, Tiểu Lục tử nói ngươi là Vương phi của bản Vương, đương nhiên
ngươi là mẫu thân của nó." Độc Cô Lam Tranh kéo dây xích của con khỉ, cười
nói: "Có phải không?"
Tần Vũ Lâu trong lòng ấm áp,
mặc dù hắn là tên ngốc tàn tật, nhưng có lẽ tâm địa cũng không tệ lắm.
"Con khỉ này thật nghe lời
Vương gia."
"Đương nhiên, ta nuôi đã
nhiều năm, hôm qua nó bị bệnh, thật làm bản Vương đau lòng."
Thì ra đêm động phòng hắn chậm
chạp không đến, là vì phải đi thăm con khỉ này! Tần Vũ Lâu bi ai nghĩ, địa vị
của chính mình còn không bằng một con khỉ.
Độc Cô Lam Tranh nói với nàng:
"Ngươi sát lại gần đây, để bản Vương nhìn kỹ lại ngươi."
Tần Vũ Lâu biết thị lực hắn
không tốt, an vị đến bên cạnh hắn. Hắn nhìn không rõ nàng, nàng lại có thể nhìn
hắn thật kỹ, da tay của hắn trắng sáng, mắt ngọc mày ngài, làm cho nàng cảm
thấy rất tự ti. Nhìn nam nhân người ta lớn lên có thể đẹp như thế này, nữ nhân
nhà ngươi còn không biết xấu hổ mà lấy khuôn mặt này đi ra ngoài?!
"Nhìn ngươi đúng là chẳng
có gì thú vị." Độc Cô Lam Tranh túm lấy xích con khỉ, kéo nó tới cạnh
mình, nhìn nó, lại nhìn nàng: "Vì cái gì mà mẫu hậu lại bắt bản vương lấy
ngươi."
"Ngài cũng có thể lấy con
khỉ này mà." Nàng nhịn không được bèn nói móc một chút.
"Thật sự có thể?" mắt
Độc Cô Lam Tranh sáng lên.
"Trừ phi ngài cũng là con
khỉ."
Độc Cô Lam Tranh liếc nhìn nàng
một cái: "Ngươi ôm nó đi, đừng lo. Cho ngươi ôm thì ôm đi!"
Tần Vũ Lâu không có cách nào,
đành phải đưa tay ra ôm hầu tử, đột nhiên bàn tay khỉ chợt lóe lên, nàng chỉ
cảm thấy má tê rần, vội đưa tay lên chạm vào miệng vết thương, một tia máu trên
mu bàn tay đã biểu lộ thương thế của nàng.
"Hắc hắc." Độc Cô Lam
Tranh thấy trò đùa của mình thành công, vỗ tay cười nói: "Trừ bản vương,
nó không cho phép ai ôm, ai ôm là cào người đó! Xứng đáng! Quản gia nói, nếu
cào ngươi thành người quái dị thì có thể đuổi ngươi đi."
Tần Vũ Lâu cắn môi nói:
"Quản gia là ai?"
"Tất nhiên là Huệ quản gia
của Vương phủ, đồ đần." Độc Cô Lam Tranh dương dương tự đắc làm mặt quỷ
nói.
Thái độ hòa ái vừa rồi của hắn,
hóa ra là để lừa nàng mắc câu.
Nàng chăm chú nhìn hắn một lúc
lâu, bỗng cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
"A?" Độc Cô Lam Tranh
sửng sốt một chút, ném cho con khi một quả chuối: "Sao lần này nàng lại
không phát hỏa, dễ dàng đi như vậy?"