Tần Vũ Lâu vừa thẹn vừa quẫn,
ngã sấp xuống bị đặt dưới thân Độc Cô Lam Tranh không nói, tay hắn lại còn để
trúng ngực nàng, nàng khó thở: "Ngươi mau bỏ tay ra---"
Độc Cô Lam Tranh không hiểu
lắm: "Chạm vào ngươi một chút thì sao, hứ." Hắn buông tay ra, quay
sang tên tiểu thái giám bên cạnh nói: "Lưu Hi, mau đỡ bản vương." Lưu
Hi vội vàng chạy qua đỡ hắn.
Nhưng đúng lúc ngã sấp xuống
vừa rồi, ngọc bội đeo trên người Độc Cô Lam Tranh bị quấn lại cùng với chuỗi
ngọc trang trí trên y phục của Tần Vũ Lâu, nhất thời thân dưới của hắn và Tần
Vũ Lâu dính vào không tách ra được. Một đám nha hoàn, thị vệ vội vã xúm vào
tháo ra, rốt cục cũng tách được hai người.
Ầm ĩ qua đi, Độc Cô Lam Tranh
lại quên chuyện cần làm vừa rồi.
Tần Khải Canh vội nhân cơ hội
nói: "Điện hạ cùng Vương phi nghỉ ngơi đi, thần cáo từ." Sau đó túm
lấy thê tử Chân thị mặt đầy lo lắng khom mình hành lễ, đi như bay rời khỏi Phủ
Huệ vương.
Tần Vũ Lâu thấy cha mẹ đều đi
cả, không còn chỗ dựa, cảnh giác nhìn Độc Cô Lam Tranh.
Độc Cô Lam Tranh đang cúi đầu
nghịch ngọc bội bị rối vừa rồi, không rảnh đáp lại nàng. Một lát sau, chờ tên
thái giám hầu hạ sửa sang cho hắn xong, hắn mới phát hiện trong phòng còn có
một nữ nhân đang đứng đó, không khỏi nói: "Sao ngươi còn ở đây?"
"Ta phải đi đâu đây? Mong
Điện hạ chỉ giáo. Ta là Vương phi của ngài, trong cung lại truyền chỉ không cho
phép hưu thê, trừ nơi này ra, ta không thể đi đâu được hết."
Độc Cô Lam Tranh sửng sốt một
chút, quay sang hỏi Lưu Hi: "Đúng rồi, Vương phi là làm gì?"
"Là chính thê của Vương
gia ạ."
"Thê tử là làm gì?"
"… Cùng ngài ăn, ở, sinh
con dưỡng cái cho ngài."
Độc Cô Lam Tranh sau khi nghe
xong, nhíu mày hỏi: "Không thể thay đổi được à?"
"Việc này, chỉ sợ rất khó,
Hoàng hậu nương nương có chỉ, không cho phép ngài phế phi." Lưu Hi nói:
"Điện hạ và Vương phi nên cùng nhau sống tốt đi." Nói đến đây, hắn
nhìn thoáng qua Tần Vũ Lâu, trong lòng nói, mặc kệ thế nào, rốt cục cũng có
thêm một người chiếu cố Vương gia, mình có thể thoải mái chút đỉnh rồi.
Độc Cô Lam Tranh vẻ mặt nghẹn
khuất, đau khổ nói: "Thật là, tại sao mẫu hậu lại phái nữ nhân này tới làm
phiền bản vương…"
Tần Vũ Lâu lãnh đạm nói:
"Thực không tốt, phiền đến ngài, ta cũng rất muốn nhanh chóng chấm dứt mọi
chuyện. Nhưng mà, Hoàng hậu nương nương đã có chỉ, ta và ngài chỉ có thể sống
cùng một mái nhà thôi."
Lưu Hi thấy hai người có vẻ hòa
hoãn hơn, lập tức nói với Huệ vương: "Vương gia, phải cho con họa mi mới
mua hôm qua ăn,… chúng ta đi nhanh đi."
"Đúng, mau đi, mau
đi." Độc Cô Lam Tranh nói đi là đi, kết quả là vừa tới cửa lại thoáng đụng
một phát.
Tần Vũ Lâu chờ hắn đi khuất,
thở dài một tiếng. Nàng đã bị gả sai người rồi, về sau phải cùng với tên Huệ
vương ngốc nghếch này sống cùng một chỗ.
Không thể phản kháng, chỉ có
thể thích ứng.
Đang nghĩ ngợi, lúc này cửa bị
đẩy ra, một thị vệ dẫn một nữ tử tiến vào.
"Phi Lục!" Tần Vũ Lâu
biết trước là sau khi cha mẹ hồi phủ, sẽ phái nàng đến đây.
"Tiểu thư, sau này người
thật sự muốn ở lại Phủ Huệ vương sao?" Phi Lục hỏi nhỏ: "Huệ vương là
tên ngốc mà."
Tần Vũ Lâu nói: "Đương
nhiên là ta không muốn ở chung với hắn, nhưng nếu ta bỏ trốn, đừng nói là ca ca
của ta không cứu được, mà toàn bộ Tần gia cũng sẽ bị liên lụy, xử trảm, tịch
thu tài sản. Từ tối qua đến giờ ta đã toàn lực phản kháng, nhưng không có hiệu
quả. Nếu mệnh đã định, đành phải lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, gả cho
gã ngốc tử cũng đành theo thôi."