Sáng sớm hôm sau, Hoàng thượng
quả nhiên cho truyền Thái tử và hoàng tôn tới gặp. Nhìn thấy bọn thái giám đang
gấp gáp đứng chờ ngoài cửa, Vũ Lâu và Lam Tranh càng luống cuống hơn, hai người
đang cố che dấu hôn trên cổ tối hôm qua.
Hoàng thượng bệnh nặng, mà lúc
này Thái tử lại hành phòng là chuyện tối kỵ, nếu bị người ta phát hiện, tố
giác, chắc chắn sẽ phiền to.
“Tại nàng đấy, hôn gì mà dữ
vậy.” Lam Tranh lấy gương nhìn dấu hôn trên cổ mình.
Vũ Lâu bĩu môi: “Còn đổ lỗi cho
ta à? Nếu không phải chàng cứ làm ầm ĩ, thì làm gì có việc này. Chàng xốc cổ áo
lên cao một chút, nếu không cử động mạnh, sẽ không phát hiện ra đâu.”
Hôm nay hắn mặc áo long bào màu
vàng, quả thật đúng như nàng nói, dựng cổ áo lên có thể che đi dấu hôn. Nhưng
vấn đề mấu chốt là, hắn không thể nào đứng ngay đơ không nhúc nhích được, chỉ
cần có một động tác nhỏ cũng sẽ lộ vết tích kia ra.
“Làm sao mà ta không cử động
được.” Lam Tranh nói: “Nếu có người hỏi vì sao động tác của ta cứng ngắc, thì
ta nói thế nào?”
“… Nói là, bị sái cổ.”
Lam Tranh đang muốn phản bác,
thì thái giám ngoài cửa vội hô lớn: “Thái tử điện hạ, đã không còn sớm, mời
ngài di giá.”
Vũ Lâu lại kéo cổ áo trung y
trắng của hắn lên một chút, giúp hắn xuất môn, còn nàng đi phía sau cùng với
cung nữ ôm hai đứa nhỏ, bước về phía tẩm cung của Hoàng thượng.
***
Nàng chưa từng gặp Hoàng thượng
nên hôm nay không tránh khỏi lo lắng, không dám thở mạnh, chỉ cúi đầu quỳ trên
mặt đất, chờ Hoàng thượng phía sau màn phân phó.
“Lam Tranh…” Lúc này, nàng nghe
thấy một giọng nói tiều tuỵ vang lên: “Người đưa hoàng tôn tới đây cho trẫm
nhìn xem nào.”
“Vâng.” Lam Tranh tiếp nhận hai
đứa con từ tay cung nữ, đang định bước lên thì Hoàng thượng lại nói: “Cả mẫu
thân của hai đứa nhỏ cũng lại gần đây đi.”
Vũ Lâu hành lễ rồi nói “Tạ chủ
long ân” sau đó ôm Mạch Mạch, chậm rãi bước theo Lam Tranh, đi vào trong màn.
Nàng hơi ngẩng đầu, chỉ thấy
một nam nhân trung niên, hai gò má hóp vào, sắc mặt tái nhợt, ngồi trên giường
rồng rộng lớn. Hoàng hậu dung mạo đoan trang ngồi cạnh ông, phía còn lại là một
nam tử mặc mãng bào màu trắng.
Là Tấn vương.
Vẻ mặt của hắn ta rất lạnh
nhạt, không nhìn ra hắn ta có cảm xúc gì, khi đảo qua mặt Vũ Lâu, ánh mắt hắn
sâu như nước hồ, không nhìn thấy đáy.
“Lại đây…” Hoàng thượng vươn
tay, nói với Lam Tranh: “Lại đây, cho trẫm ôm hai đứa nhỏ một chút…”
Lam Tranh liền đưa Thiên Thiên
cho Hoàng thượng, ông ôm hoàng tôn, nhìn tiểu tử kia lại có cảm giác thân thể
bình phục hơn rất nhiều. Ông nói: “Thái tử, thân phận của nàng hiện giờ là gì?”
Nàng, đương nhiên là Vũ Lâu.
“Tần Vũ Lâu từng là Vương phi
của con.” Lam Tranh nói.
Hoàng thượng à một tiếng, rồi
như suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới nói: “Trẫm nhớ là, gia thế không được
trong sạch lắm… Sao nàng vẫn còn ở bên cạnh ngươi?”
Nghe Hoàng thượng nói vậy, lòng
Vũ Lâu đau nhói, nhưng trên mặt vẫn không tỏ thái độ gì.
“Phụ hoàng, Vũ Lâu là người con
gái con yêu nhất, tất nhiên phải ở bên cạnh con.” Lam Tranh nói.
Hai mắt Hoàng thượng vô thần,
nghe Lam Tranh nói xong, khẽ ậm ừ: “… Cũng chỉ là thị thiếp thôi. Ngươi cũng
nên chính thức lập Thái tử phi.”
“Chờ thân thể phụ hoàng an
khang, nhi thần sẽ lập Thái tử phi.”
Chuyện sau này, ai nói trước
được, cứ đáp ứng bừa đi đã rồi tính sau.
Lúc này, Tấn vương đột nhiên
cười lạnh một tiếng. Hoàng thượng hỏi: “Diệp Thành, sao vậy?”
Tấn vương nói: “Không có gì ạ.”
Hắn nhìn Lam Tranh, sờ sờ cổ mình, ý bảo dấu hôn của Lam Tranh bị lộ ra.
Lam Tranh vội đưa tay xốc lại
cổ áo, che dấu hôn đi.
Hoàng thượng nói: “Rốt cuộc là
có chuyện gì khiến con bật cười?!”
Tấn vương thở dài: “Có người
nghĩ một đằng nói một nẻo, nên nhi thần thấy buồn cười.”
Vũ Lâu thầm nghĩ, hỏng rồi,
cuối cùng lại để chính Tấn vương phát hiện ra, chắc chắn hắn sẽ cáo trạng lên.
Hoàng thượng ghét nhất là nghĩ
một đằng nói một nẻo, giở trò hai mặt hai lòng với ông. Lúc trước cũng vì như
thế mới đuổi các Hoàng tử đi các nơi, sau đó biết thân thể có bệnh nên mới
không thể không gọi bọn họ về.
Ông lâm bệnh nặng, lại càng sợ
có người hại ông, soán ngôi đoạt vị.
“Là ai? Diệp Thành, con mau nói
rõ xem, ai nghĩ một đằng nói một nẻo?”
Hoàng hậu cũng nhìn thấy dấu
vết trên cổ Lam Tranh, lặng lẽ nhíu mày, trong lòng cũng thầm trách cứ hắn.
“Thái tử vừa nói, chờ thân thể
phụ hoàng an khang sẽ lập phi, nhưng con lại nghĩ đệ ấy có lẽ không đợi được
đâu.” Tấn vương chỉ vào cổ Lam Tranh nói: “Phụ hoàng còn đang bệnh nặng, mà
Thái tử còn thâu hoan cùng nữ nhân… Coi trời bằng vung như vậy, có lẽ là không
nên…”
Từ ngữ buộc tội vừa trắng trợn
vừa âm độc, đẩy Thái tử vào thế không thể bao biện gì. Hoàng hậu đứng vụt dậy
một chút rồi ngồi xuống, nhìn Tấn vương.
Hoàng thượng nghe xong, trợn
mắt nhìn về phía Lam Tranh, quả nhiên thấy trên cổ trắng nõn của hắn có một vết
đỏ hồng, nhất thời giận tím mặt: “Thái tử, ngươi giải thích thế nào? Trẫm còn
đang lâm trọng bệnh, mà ngươi lại dính lấy nữ nhân, trong mắt ngươi còn có trẫm
không? Ngươi đúng là lòng lang dạ sói. Bằng chứng đã hai năm rõ mười như vậy
rồi, ngươi còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm Thái tử?!”
“Hoàng thượng thứ tội!” Hoàng hậu
quỳ xuống nói: “Hoàng thượng bớt giận, xin bảo trọng long thể!”
“Ngươi dạy con không tốt, tội
này phải trị thế nào.” Hoàng thượng tức giận trút lên đầu Hoàng hậu.
Việc đã đến nước này, nói gì
cũng không xong, Lam Tranh quỳ xuống nhận tội: “Nhi thần…” còn chưa kịp nói
hết, đã bị Tấn vương ngắt lời: “Thái tử định nói là, vừa gặp lại Tần thị, nhất
thời ý loạn tình mê, nên quên mất phụ hoàng đang bệnh nặng à?”
Vũ Lâu ngạc nhiên, đây đúng là
quyết tâm dồn Lam Tranh vào chỗ chết mà.
Tấn vương vừa nói xong, thì lửa
giận trong lòng Hoàng thượng lại dâng lên: “Truyền tri chế cáo!!!”
Tri chế cáo là người phụ trách
phác thảo thánh chỉ, thân tín của Hoàng thượng. Ông cho truyền hắn đến, ý đồ đã
quá rõ ràng, thánh chỉ kia, chắc chắn sẽ là phế truất Thái tử, truyền lại cho
Tấn vương.
Sự tình phát triển quá đột
ngột, ngay cả Hoàng hậu luôn quyết đoán cũng mất hết năng lực suy tính, quỳ sụp
xuống đất đau lòng thỉnh cầu Hoàng thượng: “Xin Hoàng thượng nghĩ lại, Thái tử
là nhân vật trọng yếu của đất nước mà…”
Hoàng thượng chỉ vào Lam Tranh
răn dạy: “Hắn như thế này, làm sao có thể kế thừa ngai vị được!!!”
Vốn ông đã không vừa mắt với
hắn, lần này hắn phạm sai lầm lớn, nhất định sẽ không thể giữ hắn được.
Lam Tranh hạ quyết tâm, quyết
định chó cùng giứt rậu, thực hiện kế hoạch đã bàn trước. Ngay khi hắn định động
thủ, thì Mạch Mạch trong lòng Hoàng thượng bỗng khóc oà lên: “Oa oa…”, khiến
không khí càng trở nên căng thẳng.
Hoàng thượng cảm thấy bực mình
không chịu nổi: “Mau dỗ nó nín đi!”
“Hoàng thượng thứ tội!” Vũ Lâu
vội đứng dậy: “Để nô tỳ dỗ tiểu hoàng tôn nín khóc.” Nàng nhanh chân bước tới.
Hoàng đế bị tiếng khóc của đứa bé làm cho bực bội, nhất thời quên mất quy củ,
để cho nàng ngồi ghé xuống giường. Ngay khi Vũ Lâu đón đứa nhỏ trong lòng ông,
đột nhiên ông cảm thấy đau nhói một chút, nhưng vẫn không để tâm lắm.
Vũ Lâu ôm Mạch Mạch, nhẹ nhàng
dỗ dành con, rồi quỳ xuống đất chờ phạt cùng Lam Tranh.
“Hoàng thượng, Tri chế cáo
đến.”
“Tuyên hắn…” Hoàng thượng nói,
nhưng giọng hơi khàn khàn, ông cố gắng hắng giọng một tiếng: “Tiến… tiến… tiến
vào.” Khó khăn lắm mới nói được hết câu.
Tri chế cáo nhanh chóng khom
lưng đi vào.
“Soạn… soạn… Thánh… Thánh chỉ…”
Hoàng thượng ôm cổ, ho khan vài tiếng, rốt cuộc cũng không nói được nữa.
Thân thể của ông vốn là đang cố
gắng chống đỡ, giờ này lại sợ hãi vì không thể nói ra tiếng, khiến ông bị kích
thích mạnh mẽ, trước mắt như tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh. Hoàng hậu và Tấn
vương hoảng sợ vội hét lên: “Truyền ngự y … mau truyền ngự y…”
Lúc này, Lam Tranh mới đưa tay
lau mồ hôi lạnh, khôi phục lại sự bình tĩnh nói với tri chế cáo: “Ngươi có thể
lui rồi.”
Vũ Lâu thở phào một hơi, giấu
kín ngân châm vừa châm vào huyệt câm của Hoàng thượng đi.