Vũ Lâu giấu kỹ ngân châm, rồi cúi
đầu dịu dàng dỗ con, thật ra, nàng vẫn đang chú ý tình hình xung quanh. Ngoài
cửa nhanh chóng vang lên tiếng nói ầm ĩ, nhóm thái y vội vàng lao vào. Lúc này
Lam Tranh mới nói với nàng: “Vũ Lâu, nàng ôm con tránh đi trước đi, ở đây thêm
phiền ra.”
“Vâng.” Nàng đứng dậy, nói với
cung nữ bên cạnh: “Hồi cung.”
Thấy nàng định đi, Tấn vương
nhạy cảm đã nhận ra có chuyện khác thường, liền ngăn lại: “Không được đi! Phụ
hoàng vừa rồi còn không sao, tự nhiên lại không nói được, chắc chắn có chuyện
kỳ quái! Chưa điều tra rõ ràng thì những người khác không thể rời đi được.”
Lam Tranh lạnh lùng cười nói:
“Tấn vương, ngươi nói vậy, tức là ám chỉ có người hạ độc thủ với phụ hoàng phải
không? Được lắm, thật ra, bản Thái tử rất muốn hỏi ngươi, người đứng gần phụ hoàng
nhất là ngươi, ngươi đang tự tố giác chính mình sao?”
“Thái tử điện hạ, chẳng nhẽ
ngươi quên rồi sao? Vừa rồi Tần Vũ Lâu cũng vừa tới gần phụ hoàng!”
Vũ Lâu thoáng căng thẳng, nhưng
dù sao cũng không phải lần đầu nàng gặp tình huống nguy hiểm. Từ lúc theo Lam
Tranh, nàng đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, tâm trí đã được rèn luyện để
trở nên cứng cỏi hơn nhiều rồi. Giờ bị hắn nghi ngờ, tuy trong lòng nàng cũng
lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như lúc đầu, giả vờ không hiểu hỏi lại
Tấn vương: “Điện hạ, ngài có ý gì?” Rồi nàng lại hỏi tiếp Lam Tranh: “Hoàng
thượng làm sao? Liên quan gì tới ta?”
Lam Tranh nói: “Nàng về trước
đi, chăm sóc con cẩn thận!”
Vũ Lâu vừa xoay người, Tấn
vương đột nhiên ra lệnh cho thái giám, thủ vệ trước cửa: “Ngăn nàng lại!”
Lam Tranh giận dữ quát: “Ai
dám?!”
Nhóm thủ vệ vừa định tiến lên,
nghe thấy Lam Tranh cảnh cáo lại cúi đầu lui xuống. Lúc này, Vũ Lâu mới nhéo
Mạch Mạch nàng đang ôm trong lòng một cái, thằng bé bị đau, cái miệng nhỏ nhắn
liền há to ra, gào lên khóc.
Hoàng hậu đang lo lắng vò khăn
tay, nghe thấy thằng bé khóc to như vậy, quay đầu trách cứ: “Phụ hoàng các
ngươi còn đang hôn mê bất tỉnh, các ngươi đứng đó tranh cãi cái gì?! Còn không
mau lại đây!!!”
Lam Tranh cười lạnh với Tấn
vương: “Cửu ca cứ lặp đi lặp lại nào là hiếu nào là trung, nhưng đến thời khắc
mấu chốt, thì cũng chẳng quan tâm đến phụ hoàng nhỉ.”
“Ngươi…!” Tấn vương oán hận
nói: “Chuyện vừa rồi… Chờ khi phụ hoàng tỉnh lại, chắc chắn sẽ tiếp tục truyền
tri chế cáo đến, hạ thánh chỉ!!!”
Hoàng hậu nghe xong, thân mình
khẽ run lên, cả người toát mồ hôi lạnh. Nhưng Lam Tranh và Tấn vương đều không
chú ý đến sự biến đổi của bà.
Bà lại nói với Vũ Lâu: “Sao
ngươi vẫn còn ở đây? Mau đưa hoàng tôn về đi, đừng quấy nhiễu Hoàng thượng nghỉ
ngơi.”
Vũ Lâu hơi quỳ gối, thi lễ với
Hoàng hậu, sau khi được bình thân, nàng thướt tha, bình thản, lướt qua ánh mắt
phẫn hận của Tấn vương mà rời đi.
Vừa ra khỏi tẩm cung của Hoàng
thượng, nàng vội há mồm thở dốc, lấy lại bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ, nguy
hiểm thật, nguy hiểm thật. Ôm hai con quay về Cung Chiêu Đức, nàng vừa vào cửa
đã vội vàng thay đổi xiêm y, cởi hết hoa phục, đồ trang sức xuống, thay một bộ
xiêm y trắng đơn giản.
Ngân châm vừa dùng với Hoàng
thượng, được nàng lau thật khô, rồi cất kỹ càng.
Loanh quanh một hồi, cuối cùng
nàng cũng dỗ được hai con ngủ, rồi lo lắng ngồi chờ Lam Tranh quay về.
Chờ tới tận đêm khuya, vẫn
không thấy Lam Tranh quay lại, nàng đoán chắc sự việc không đơn giản, nên càng
không có lòng dạ nào mà làm việc khác. Chờ tới tận hừng đông, Lam Tranh mới
quay về.
Hắn đi vào phòng ngủ, nhìn thấy
Vũ Lâu mặc áo lót trắng, dựa vào đầu giường ngủ. Lam Tranh vội bước nhẹ lại
gần, ôm nàng định đặt nàng nằm xuống cho thoải mái, nhưng Vũ Lâu cảm thấy có
người chạm vào mình bỗng hoảng sợ mở to mắt. Đến khi nhận ra Lam Tranh đang
đứng trước mặt, mới thở phào trách: “Làm ta sợ muốn chết, sao giờ chàng mới
về?”
Lam Tranh ngồi xuống cạnh nàng,
xoa xoa tay nói: “Cả đêm không chợp mắt, mệt chết ta mất.”
“Hoàng thượng sao rồi?” Tuy
nàng đã xuống tay ngay huyệt câm, nhưng tình hình lúc đó rất nguy cấp, cơ hội
chỉ trong nháy mắt, nàng sợ xuống tay sai, sẽ khiến long thể của Hoàng thượng
nảy sinh tình trạng khác.
Lam Tranh kéo chăn ra, chui
vào, nằm cạnh Vũ Lâu, uể oải nói: “Vẫn chưa tỉnh. Ta và Tấn vương canh giữ ở đó
một đêm, mẫu hậu liền bảo hai chúng ta trở về. Tấn vương không chịu đi, đang
tranh cãi với mẫu hậu, nên ta về đây.”
Vũ Lâu đẩy hắn: “Chàng cũng nên
canh ở đó chứ, chàng là Thái tử, không thể về đây được, lỡ xảy ra chuyện gì thì
sao??”
“Sau khi nàng đi, Phương Bàng
có đến xem, hắn nói với ta, Hoàng thượng đến chín phần là không tỉnh lại được.
Mà cho dù có tỉnh lại, ông không nói được thì có thể làm gì? Dùng tay viết à?
Ngay cả bút ông cũng không cầm nổi…” Giọng Lam Tranh run rẩy nói: “Tối qua lạnh
chết ta mất…”
Lúc đến gặp Hoàng thượng, nàng
cũng phát hiện trong tẩm cung lạnh khủng khiếp nhưng lại không có chậu than
sưởi, thật kỳ quái: “Vì sao không nhóm lửa sưởi?”
“Ăn tiên đan của thuật sĩ, cả
người nóng nực rất khó chịu, đến chăn còn không đắp thì làm sao dùng nổi chậu
than.” Lam Tranh nói: “Thái y cũng không cho dùng, nói là trong nóng, ngoài
nóng cùng tấn công cơ thể, sẽ gây ra tình trạng nguy hiểm.”
Vũ Lâu cầm tay hắn, xoa xoa
sưởi ấm cho hắn: “… Dù sao hôm qua cũng khiến ta sợ đến mất hồn mất vía rồi,
nếu Hoàng thượng mà thật sự ban thánh chỉ xuống thì phải làm sao bây giờ?”
Lam Tranh xích lại gần nàng,
mỉm cười không nói gì.
“Chàng còn cười được nữa, chàng
không sợ bị phế à?”
“Sợ thì sợ, nhưng chuyện gì rồi
cũng qua thôi.” Lam Tranh rút tay ra, thầm thì: “Vẫn lạnh quá.” Ánh mắt nhắm
vào ngực nàng.
Vũ Lâu chợt có linh cảm không
lành, to giọng cảnh cáo: “Chàng đừng có nghĩ bậy bạ nữa!”
“Vũ Lâu ngoan, cho ta chút ấm
áp nào.” Nói xong, hắn liền cười xấu xa chui vào lòng nàng, móng vuốt sói bắt
đầu di loạn trên người Vũ Lâu. Nàng ra sức phản kháng, cắn vào cổ tay hắn. Lúc
này Lam Tranh mới rụt tay về, ra vẻ đáng thương tự thổi thổi tay mình: “Nàng
thật độc ác, ta thì lo cho nàng từng chút một, sợ lạnh sợ nóng, mà nàng chẳng
tốt với ta chút nào, còn cắn ta nữa…”
Vũ Lâu tức mà không nói được
gì, nhéo nhéo mặt hắn giáo huấn: “Chàng đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng
chàng không có ý đồ tốt, ta không thuận theo chàng, giờ chàng còn trách ta!!!”
“Được, ta không biết xấu hổ,
cho nàng này.” Lam Tranh cười tủm tỉm ôm mặt nàng, vừa cọ cọ hôn hôn vừa nói:
“Cho nàng này, nàng cầm đi.”
Vũ Lâu bị hắn quậy phá nên vô
cùng buồn bực, đưa tay nhéo mạnh cho hắn một cái: “Đã là lúc nào rồi mà chàng
còn không chịu đứng đắn một chút vậy! Hoàng thượng còn đang bệnh nặng, Tấn
vương thì như hổ rình mồi mà chàng còn có tâm trạng quậy phá nữa à!”
Lam Tranh mở trừng trừng hai
mắt: “Ta và nàng âu yếm nhau thì liên quan gì đến ai.”
Vũ Lâu bối rối, nàng buồn bã
nói: “… Nội tâm của ta không được mạnh mẽ như chàng, dễ lo lắng… Coi như chàng
lợi hại, chàng lợi hại.”
Lam Tranh khoát tay ra vẻ không
sao cả: “Sống trong cung, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh.”
“…” Nàng liếc mắt lườm hắn.
Nàng có cảm giác, Lam Tranh tuyệt đối không chịu bỏ qua như vậy, quả nhiên, chỉ
một lát sau, hắn lại kéo tay nàng lắc lắc, cười nói: “Vũ Lâu này, chúng ta lại
sinh thêm một cô con gái đi.”