Tần Vũ Lâu bị giam trong ngục
tối ẩm thấp đã một ngày trời, cơm nát cháo thiu, nàng cũng chẳng muốn động đũa,
chỉ dựa ở góc tường, ngước lên cửa sổ trên mái nhà, muốn nhìn một chút sắc trời
bên ngoài. Chợt dưới chân có cảm giác lạ lạ, vừa nhìn xuống đã thấy một con
chuột rất to, nàng sợ tới trắng bệch mặt mũi, vội vàng đứng dậy đi đến cửa nhà
giam, không kìm được, nàng kêu lên: "Có ai không ---- có ai không
-----"
"Gọi cái quái gì
thế?" Tên cai ngục bực mình quát to: "Có chuyện gì?"
"Có chuột, có thể đổi
phòng giam khác cho ta được không?"
"Ha ha ha." Tên cai
ngục đưa mắt nhìn khắp người Vũ Lâu: "Đổi phòng giam khác cho ngươi cũng
được, nhưng để ông đây khoái lạc một hồi đã, rồi đổi cho ngươi." Tên cai
ngục bắt đầu thò tay qua khe cửa vuốt ve mặt Vũ Lâu.
Tần Vũ Lâu làm sao chịu được bị
hắn làm nhục như thế, đưa tay lên cầm ngón út của hắn bẻ ngược lại, tiếng khớp
xương bị trật giòn vang cùng với tiếng kêu gào của gã đã kéo một tên cai ngục
khác đến.
"Thì ra là người này à."
Sau đó hắn thầm thì bên tai gã cai ngục kia: "Đại nhân đã dặn, không được
đụng đến nàng ta."
"Hừ." Gã kia bực tức,
hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Vũ Lâu không dám ngồi trên đất
nữa, chỉ dám đứng giữa căn phòng giam.
Một bà lão nhìn rất bẩn thỉu
cười hề hề nói: "Mới tới mà, rồi sẽ quen thôi. Lúc ta vừa tới đây cũng
giống cô, sợ cái này, sợ cái kia. Một tháng mà không được thả, thì cô sẽ quen
thôi."
Vũ Lâu nói: "Ta sẽ nhanh
chóng được thả ra ngoài."
Tấn vương nhất định sẽ tới cứu
nàng.
A? Nàng kinh ngạc khi người đầu
tiên mình nghĩ tới là hắn mà không phải Lam Tranh.
Không, không! Đương nhiên là
không thể nghĩ đến Lam Tranh rồi. Chính hắn đưa mình đến đây, nhất định là sau
hôm gặp mặt ấy, hắn nghĩ ra quỷ kế để hại nàng mà.
Tội danh của nàng, có thể có
cũng có thể không, có thể thả, cũng có thể phán xét, nhưng tại sao tất cả các
nhận định của quan viên đều cùng như nhau? Không biết rồi nàng sẽ thế nào đây.
Trong nhà tù, không khí rất
lạnh lẽo. Vũ Lâu khẽ thổi vào hai lòng bàn tay để sưởi ấm, cả người nàng bây
giờ, chỉ có mỗi đầu lưỡi là còn ấm áp.
Đúng lúc đó, cánh cửa bên ngoài
lại được mở ra, tiếng bước chân dần đi đến gần, dừng lại trước cửa buồng giam
của nàng.
"Vũ Lâu……"
Giọng nói quen thuộc này, còn
có thể là ai.
Nàng biết, cũng không quay đầu
lại. Trong lòng nói, đúng là vừa ăn cắp vừa la làng, đã bày kế đưa nàng vào
đây, giờ còn đến giả vờ làm người tốt, cứu nàng ra ngoài, muốn khoe khoang lòng
tốt hay sao. Đúng, nhất định là thế, hắn giỏi nhất là đùa giỡn người khác, bàn
tay nàng bất giác nắm chặt lại.
"Còn không mau mở cửa
ra!"
"Vâng, điện hạ!"
Tiếng xiềng xích ồn ào vang
lên, bước chân người kia càng thêm gần, rồi dừng lại sau lưng nàng, hắn lại gọi
tên nàng: "Vũ Lâu……"
Bốp!
"Cút!"
Một cái tát, thêm một chữ
'cút'.
Đây là lễ vật gặp mặt nàng trao
cho hắn.
Lam Tranh bị đánh đến hoa cả
mắt, hắn vừa nghe Phương Lâm báo lại, liền không dừng vó ngựa, vội vàng tới cứu
nàng, kết quả là đổi lấy sự đối xử thế này đây.
"Nàng!"
Sự phẫn nộ bỗng dâng trào,
nhưng vừa nhìn thấy đôi môi xanh tím của nàng, nỗi tức giận của hắn lại bay lên
tới chín tầng mây. Hắn nhanh tay cởi áo choàng trên người, phủ lên cho Vũ Lâu.
Vũ Lâu không chịu nhận, lui lại
phía sau, cười lạnh: "Đến giả vờ làm người tốt à?"
"Nàng theo ta đi đã, những
chuyện khác, chúng ta từ từ nói sau." Lam Tranh thương lượng với nàng:
"Được không?"
Vũ Lâu lắc đầu, vẫn cười lạnh:
"So với việc ở chung với ngươi, thì ở nơi này còn tốt hơn."
Lam Tranh đến gần từng bước,
vẫn muốn khoác áo choàng cho nàng: "Thân thể nàng không tốt, nơi này lạnh
như vậy, đừng để bị nhiễm bệnh."
Hắn vừa nói đến từ thân thể, sự
tức giận trong lòng Vũ Lâu lại bùng lên, giật áo choàng của hắn ném xuống đất:
"Ngươi còn có mặt mũi nào mà nói thế, ta chịu khổ vì ai chứ?"
Những lời này vốn là chỉ trích
hắn, không ngờ Lam Tranh lại thực sự đáp lại: "Đều là vì ta." Càng
khiến Vũ Lâu tức giận muốn tát cho hắn mấy cái nữa, nhưng vì uất ức, nước mắt
lại trào ra: "Tất nhiên là vì ngươi rồi! Ngươi mau cút đi, đừng ở đây hại
ta nữa! Ta đã không thể trêu chọc vào ngươi rồi, còn không cho ta trốn đi nữa
hay sao?"
"Ta không có ác ý, nàng
đừng trốn tránh ta…Trước kia là ta sai…" Lam Tranh áy náy cúi đầu.
"Ngươi biết cái gì là sai
sao?" Sự oán hận trong lòng càng dâng lên, hận không thể mọc
thêm mấy cái miệng mà kể tội Lam Tranh, nhưng vì quá tức giận, nên tuy có ngàn
lời nói, cũng lại chẳng nói được gì. Nàng chỉ vào cửa buồng giam nói:
"Ngươi cút đi! Đừng nghĩ là giả mù sa mưa thì sẽ khiến ta tha thứ cho
ngươi, ta biết ngươi giỏi nhất là diễn kịch! Ta sẽ không ngu ngốc nữa
đâu."
Lam Tranh thầm thì: "Khả
năng diễn kịch của nàng cũng đâu kém gì đâu."
Ngài muốn làm hòa hay muốn cãi
nhau tiếp vậy? Vương Lân thấy Tần Vũ Lâu bị chọc giận đến phát khóc, vội hòa
giải: "Nói gì thì nói, rời khỏi chỗ này trước đã, cô không có tội, không
cần thiết phải ở trong này!"
Lam Tranh hùa theo: "Đúng
thế, nàng vô tội, phải được thả ra!"
Vũ Lâu lại càng tức hơn:
"Ngươi nói có là có, nói không có là không có, ngươi nghĩ cả thiên hạ này
đều là nhà của ngươi hay sao!"
Lam Tranh nói: "Đúng là
nhà ta mà!"
"Hu hu hu" Rốt cuộc
Vũ Lâu cũng bị hắn chọc tức đến khóc òa lên, không tìm ra từ gì mà mắng hắn
nữa.
"Vũ Lâu, sao nàng lại khóc
thế. Đừng khóc, đừng khóc." Lam Tranh không chịu được khi nhìn thấy nàng
khóc, cứ nhìn thấy nước mắt nàng rơi xuống là hắn luống cuống chân tay. Hắn vội
vàng lau nước mắt cho nàng: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi nàng, đều là ta
không tốt, ta vừa nghe thấy tin nàng bị giam trong này đã vội vàng tới ngay rồi
mà, ta không có kéo dài thời gian. Không tin thì nàng hỏi Phương Lâm mà
xem!"
Vũ Lâu giãy ra khỏi ngực của
hắn: "Đừng giả vờ vô tội, rõ ràng là ngươi hãm hại ta!"
"Không phải ta!" Lam
Tranh nói: "Nếu ta mà hãm hại nàng, thì ta đến cứu nàng làm gì!"
Vũ Lâu khóc ròng nói:
"Ngươi đẩy ta xuống vực, rồi lại làm ra vẻ mặt của một ân nhân, xuất hiện
cứu ta, muốn ta cảm kích ngươi, tha thứ cho ngươi chứ gì. Ngươi đừng có nằm
mơ!"
Lam Tranh chợt hiểu ra, quỷ kế
này thật quá cao tay. Vấn đề là hắn tới cứu cũng được, không cứu cũng được, đều
không thể tránh được kết cục là Vũ Lâu sẽ oán hận hắn. Không cần biết là kế
sách này của ai, nhưng cao tay, thật sự quá cao tay.
"Thật sự không phải là ta
làm." Lam Tranh biện giải cho mình: "Ta đã bao giờ hại nàng
đâu." Nói xong hắn liền hối hận ngay, nói lời này có khác nào tự vả vào
mồm. Quả nhiên, Vũ Lâu vừa nghe xong, liền cao giọng mắng hắn: "Ngươi đúng
là đồ nói dối quen miệng, chuyện ngươi làm mấy hôm trước, ngươi dám nói không
có không, ngươi bảo ta làm sao tin được ngươi!"
Vương Lân lại đứng ra làm dịu
không khí: "Những điều này, là việc riêng, để ra ngoài rồi cô và điện hạ
nói chuyện sau, giờ Kinh Triệu Doãn đã thả cô ra ngoài, cô cũng không có lý do
gì ở lại đây nữa. Đừng cãi lại lệnh quan, đi thôi."
Mắt Lam Tranh tràn đầy vẻ tán
thưởng nhìn Vương Lân, biểu ca, nói rất hay.
Vũ Lâu nghe xong, đẩy Lam Tranh
ra, vừa lau nước mắt vừa tức giận đi ra ngoài.
Lam Tranh cuống quít đi theo
nàng.
Vương Lân đi cuối cùng cũng vẫn
nghe được giọng nói của Huệ vương: "Vũ Lâu, Vũ Lâu, nàng chậm một
chút…" Đương nhiên là có cả giọng nói phẫn nộ của Tần Vũ Lâu: "Tránh
xa ta ra! Đừng có đi theo ta!"